
n tỷ, ta gọi taxi rồi cùng ngươi đến bệnh viện nhé được không ? » Trợ lý khác – Tiểu Dương quan tâm hỏi.
« Ta đỡ nhiều rồi. » Chi Yên khoát tay áo « Cám ơn mọi người đã quan tâm. »
« Nhưng là vẫn nên đi bác sĩ xem sao, Quan tỷ à. » Nhân viên làm part-time Tiểu Bình nhịn không được nói.
« Ta biết tình trạng của mình, cho nên mọi người không cần lo lắng quá như vậy. » Chi Yên lại từ chối.
Nàng nghĩ chắc chắn là do tối qua ăn uống tùm lum rồi liền đi ngủ
thành ra dạ dày không tiêu hóa hết thức ăn, cho nên vừa rồi ăn bánh
trứng đầy dầu mỡ mới có thể đột nhiên buồn nôn, sau đó nôn ra hết hoàn
toàn thức ăn của ngày hôm qua, thật sự là khổ sở.
Tuy nhiên sau khi nôn xong, nàng liền cảm thấy tốt hơn nhiều, không còn cảm giác khó
chịu muốn đòi mạng như lúc trước nữa, cũng không cảm thấy muốn ói, nên
đúng là không có việc gì nghiêm trọng nữa.
« Quan tỷ, có phải là ngươi mang thai không ? » Tiểu Bình đột nhiên trợn to mắt hỏi.
Chi Yên đột nhiên sửng sốt, đôi mắt mở lớn hết cỡ, bởi vì cơ bản là nàng không nghĩ tới khả năng này.
Nhưng chết tiệt thật, nghe thấy vậy nàng mới phát hiện kinh nguyệt của mình đã tới chậm, do gần đây vì vội vàng giúp Bách Huệ nên nàng không
hề để ý tới chuyện này.
Nàng mang thai sao ? Hay do gần đây quan hệ trong cuộc sống có nhiều thay đổi nên mới lùi lại ? Vậy rốt cuộc là cái nào nhỉ ?
Mang thai ?
Hay là lùi lại ?
Nàng phát hiện chính mình rất nhát gan, hoàn toàn không dám tưởng tượng đến 2 khả năng này.
Nếu nàng mang thai, nàng nên làm cái gì bây giờ ? Nàng không tưởng tượng nổi phản ứng của Sóc sẽ như thế nào.
Giả sử là khả năng lùi lại, nàng lại càng không cảm thấy vui mừng –
chỉ cảm thấy mất mát a, bởi vì nàng muốn có con với hắn. Từ trước tới
bây giờ nàng mới biết được mình mong có con với hắn biết bao nhiêu.
Đứa nhỏ a……
Nàng nhịn không được lấy tay sờ trước bụng.
« Quan tỷ, ngươi thật sự mang thai sao ? » Trợ lý Tiểu Lí kinh ngạc nhìn nàng.
« Bách Huệ sao tới giờ còn chưa tới, nàng có gọi điện thoại nói sẽ tới công ty mà ? » Không nghĩ tiếp chuyện này nữa, nàng quay đầu nhìn về
phía chỗ ngồi của Bách Huệ đã muộn lắm rồi mà chưa thấy người đâu.
« Không có. » Trợ lý của Bách Huệ – Tiểu Dương lắc đầu.
« Kỳ lạ, sao tới giờ mà nàng ta còn chưa đến vậy ? » Quan Chi Yên nhíu mi.
Dường như để trả lời cho câu hỏi của nàng, điện thoại trên bàn bỗng reo lên, nàng với tay cầm lấy điện thoại.
« Alo, văn phòng làm việc của Chi Yên xin nghe. »
« Chi Yên, là ta. »
« Bách Huệ ? Ngươi hiện giờ đang ở đâu vậy ? »
« Ta đang ở sân bay. »
« Sân bay ?! » Chi Yên ngạc nhiên hô thành tiếng.
« Chi Yên, thật xin lỗi, ta phải xin phép ngươi cho ta nghỉ vài ngày,
ba ta ở Nhật Bản bị tai nạn giao thông, ta phải lập tức chạy qua đó mới
được. »
« Bác trai không sao chứ ? »
« Tình hình không mấy khả quan, ta sợ quá Chi Yên, nếu…… »
« Không nên suy nghĩ lung tung như thế, chắc sẽ ổn thôi. » Nàng đột nhiên ngắc lời của Bách Huệ.
« Ừm. » Dương Bách Huệ bật khóc « Thật xin lỗi, Chi Yên, chuyện công việc…… »
« Công việc ngươi không cần quá lo lắng, sau khi tới Nhật Bản phải
điện về cho ta nha, cho ta biết rõ tình hình được không ? » Nàng an bài
công chuyện rồi lại an ủi Bách Huệ trong chốc lát, sau đó nhanh cúp điện thoại.
« Quan tỷ, Dương tỷ làm sao vậy ? » Trợ lý Tiểu Dương hỏi.
« Ba nàng ở Nhật Bản bị tai nạn giao thông, tình hình không khả quan
lắm, nàng hiện giờ đang ở sân bay chuẩn bị sang đó, khả năng là sẽ nghỉ
vài ngày. » Quan Chi Yên giải thích đơn giản với mọi người « Tiểu Dương, Bách Huệ hiện giờ đang nắm dự án nào, ngươi đưa cho mọi người chỉnh sửa rồi mang lại đây cho ta. »
« Vâng. »
« Tiểu Lí, hôm
nay ta tính đến Bát Đức Lộ trông coi công trình, nhưng xem lại tình hình thì khả năng là ta không đi được rồi, ngươi thay ta qua đó giám sát,
phải chú ý 1 vài điều chút nữa ta nói với ngươi. »
« Vâng. »
« Bách Huệ trong thời gian này sẽ không có ở đây, khả năng công việc
của mọi người sẽ nhiều hơn 1 chút, vất vả cho mọi người rồi. Tốt lắm,
bắt đầu làm việc thôi. » Nàng vỗ tay tuyên bố, sau đó mọi người liền
quay về chỗ của mình làm việc, bắt đầu bận rộn lên.
Thời gian bận rộn liên tục trôi qua, nháy mắt đã tới giờ ăn trưa.
Nhân viên part-time Tiểu Bình bị phân phó đi ra cửa hàng tiện lợi mua
đồ ăn, 20’ sau đã quay lại với 3 hộp cơm sường thơm ngào ngạt và 3 ly
trà sữa chân trâu. Còn Tiểu Lí đã ra ngoài làm việc thì tự thân vận động a.
« Thơm quá nha. » Mở hộp tiện lợi ra, Tiểu Dương nhịn không được hít 1 hơi sâu ứa cả nước miếng, làm việc 1 hơi mấy tiếng liền mệt
muốn chết, mặc kệ bây giờ cho ăn cái gì cũng đều cảm thấy ngon a.
« Quan tỷ, ăn cơm trước đi. » Tiểu Bình đem 1 hộp đưa qua cho nàng.
« Cám ơn. »
Quan Chi Yên nhanh tay nhận lấy hộp cơm, chưa kịp mở thì 1 mùi hương
đã bay vào mũi của nàng, làm cho nàng trong nháy mắt lại cảm thấy buồn
nôn. Nàng vội vàng buông tay, bịt miệng chạy về phía toilet.
Sau 1 trận nôn khan, nàng đẩy cửa toilet ra – mặt tái nhợt bước ra
ngoài, chỉ thấy Tiểu Bình cùng Ti