
rời càng trở nên trong
suốt, làm người ta không chịu nổi chỉ muốn nhấm nháp thật nhanh.
Lăng Chấn Vũ gầm nhẹ, nhanh chóng bỏ hết quần áo trên người, giống
như một con dã thú bổ nhào về phía cô. Môi của anh, tay của anh cuồng
nhiệt đảo qua thân thể ôn nhuận tốt đẹp của cô, cuồng dã đòi hỏi không
ngừng.
Hướng Hải Lam cảm thấy mình sớm đã tan thành một đống bùn đất, mặc anh xoa bóp, siết vào, hoàn toàn không thể kháng cự.
Rốt cuộc ẩn nhẫn không thành, dục hoả không được thoả mãn, anh nâng
thân hình yêu kiều của cô lên nghênh đón chính mình, bắt đầu vĩnh vô chỉ tẫn(*) tác cầu, tuỳ ý để cho yêu lãng tình triều đuổi theo bao phủ tâm
hồn khát vọng cùng linh hồn đang giãy dụa của mình…
(*vĩnh vô chỉ tẫn: như đã chú thik, là vô tận vĩnh viễn nha các nàng.)
______END CHƯƠNG 7_______
Edit: cyndj
Beta: Hamano Michiyo(Momo)
Ngoài cửa sổ gió nhẹ nhàng thổi làm bức rèm màu lam khẽ phủ lên chiếc bàn mà ở gần đó có hai người đang dựa vào nhau ngủ, trên khuôn mặt mang theo một tia tốt đẹp thỏa mãn.
Hướng Hải Lam khẽ kêu một tiếng, chậm rãi thức dậy. Hai mắt vừa mở ra liền thấy khuôn mặt anh tuấn tiêu sái như điêu khắc của Lăng Chấn Vũ.
Đây là lần đầu cô được nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, đối với
một người đàn ông mà nói lông mi của anh thật sự là rất dài và cũng rất
rậm nữa.
Khuôn mặt lúc ngủ say của anh hoàn toàn không mang theo khí thế lạnh
lùng kiêu ngạo như thường ngày, chỉ có duy nhất cặp lông mày rậm kia là
vẫn nhíu lại, giống như trong lúc ngủ vẫn có cái gì đó quấy nhiễu anh!
Vài sợi tóc đen khẽ phủ qua vầng trán rộng, làm dịu đi vẻ mặt giống như
sợi dây cứng cáp lãnh liệt không thể xâm phạm, khiến cho anh có vẻ dễ
gần hơn.
Hướng Hải Lam mang theo ý cười mà ngắm nhìn, tầm mắt di chuyển xuống
cơ thể rắn chắc, cánh tay và lồng ngực của anh, mỗi một chỗ đều có sức
mạnh. Lúc tầm mắt của cô dời xuống phía dưới thân, hai gò má nhất thời
đỏ bừng, tự động lướt qua bộ phận quan trọng đi xuống hai chân thon dài
mà có lực của anh.
Đến tận đây, cô nhịn không được phát ra tiếng kêu tán thưởng, anh
toàn thân cao thấp đều tràn ngập sức mạnh và khí chất đẹp đẽ, phảng phất giống như pho tượng cổ Hy Lạp, vượt xa những người mẫu nam cô từng vẽ ở trường.
Đột nhiên, cô linh quang chợt lóe, trong đầu sinh ra một ý nghĩ, sao
không thừa cơ hội ngàn năm có một này để anh trở thành diễn viên chính
trong bức tranh của cô nhỉ?
Tâm động không bằng hành động, cô thật cẩn thận rời khỏi người anh,
nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo vào, thân thủ nhanh nhẹn chuẩn bị bút
giấy mực, bắt đầu vẽ tranh.
******
Gần đến chập tối, Hướng Hải Lam đã hoàn thành mấy bức vẽ về Lăng Chấn Vũ. (Momo: 0.o, cho ta ý kiến vài câu. Chị vẽ anh í từ nãy đến giờ, có hay không
không sợ chồng mình chết lạnh, cho dù là mùa hè thì ko-mặc-gì như vậy
vẫn rất dễ trúng gió à nha. Lại còn là mấy bức liền nữa>_liên tưởng
đến cảnh Vũ ca nằm co ro trên ghế vừa run run vừa làm người mẫu khoả
thân cho vợ. _ _!, éc, thật mất hình tượng soái ca quá=.=)
Cô liếc nhìn sắc trời đã dần chuyển sang màu đen, không khí cũng bắt
đầu lạnh, nếu không gọi anh dậy, nhất định sẽ bị cảm lạnh! Điều khiến cô cảm thấy kì lạ chính là, anh rất ít khi ngủ say như vậy.
Cô đi tới gần, đem miệng mình thổi vào tai anh. “Này! Anh mau dậy
đi!” Gọi liên tiếp vài tiếng, Lăng Chấn Vũ vẫn không có phản ứng.
Đang lúc Hướng Hải Lam không biết nên làm sao bây giờ thì từ ban
công, Tiểu Hoa bỗng dưng nhẹ nhàng phóng tới. Vừa thấy nó, trong đầu cô
liền này ra một cách– lấy cái đuôi của Tiểu Hoa cọ cọ vào mũi anh,
phương pháp này tuyệt đối hữu hiệu, mỗi lần cô lười rời giường, Tiểu Hoa lúc nào cũng dùng phương pháp này gọi cô dậy.
Cô lập tức hành động, ôm lấy Tiểu Hoa. Một tay cầm lấy cái đuôi nhỏ
của nó đang muốn hướng khuôn mặt của Lăng Chân Vũ cọ vào, hai mắt vốn
đang nhắm của Lăng Chấn Vũ chợt mở to ra. (Chết chị nha:'>'>)
Kỳ thật anh đã sớm tỉnh từ lâu, chính là muốn nhìn xem cô đối với anh khi ngủ say sẽ có hành động gì, không nghĩ tới cô chính là xem xét, sau đó bắt đầu vẽ anh, cuối cùng lại nghĩ muốn dùng con mèo đánh thức anh
dậy.
Hướng Hải Lam bị đôi mắt đột nhiên mở to làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa đem Tiểu Hoa ném lên người anh.“Em…em chỉ muốn gọi anh dậy!” Cô ấp
úng trả lời.
“Em chẳng lẽ không có phương pháp khác tốt hơn để đánh thức anh?” Anh không khách khí mà trả lời, sau đó đứng thẳng lên, ngay trước mặt cô
mặc quần áo vào.
“Đem đến đây cho anh nhìn thử xem.” Mặc xong quần áo, anh đưa một tay về phía cô, mở miệng nói.
Hướng Hải Lam không biết anh muốn nói gì, vẻ mặt ngây ngốc: “Anh… anh muốn xem cái gì vậy?”
“Vừa rồi không phải em đang vẽ anh sao?” Anh hỏi lại. “Thân là diễn
viên anh hẳn có quyền lợi nhìn xem chính mình bị vẽ thành bộ dáng như
thế nào chứ!”
Hướng Hải Lam trừng lớn ánh mắt, nguyên lai vừa rồi anh là giả bộ
ngủ, may mắn chính mình không động tay động chân với người này, nếu
không thật xong đời.
Cô ngoan ngoãn lấy tập vẽ ra, sau đó cẩn thận quan sát phản ứng của anh, sợ anh cảm thấy không hài lòng.
Lăng Chấn Vũ im lặng