
vòng. Này chắc là cảm giác
khoái hoạt, hạnh phúc đi! Anh nghĩ thầm như vậy, không muốn cái cảm giác tốt đẹp này bay đi, lại càng không rảnh mà đi phân tích xem cảm tình
của anh đối với Hướng Hải Lam rốt cuộc là như thế nào.
Giờ phút này anh chỉ muốn về nhà thật nhanh, ôm lấy cô vợ nhỏ bé có
nụ cười sáng lạn, thanh thuần như thiên sứ kia thôi, mọi vấn đề suy tư
ảo não đều vứt hết ra đằng sau cả.
Khi anh về đến nhà, không hề nhẫn nại vội vàng tiến đến phòng ngủ của hai người, bên trong không có ai, tâm đột nhiên trở nên mất mát cùng uể oải. Cô vợ bé nhỏ của anh không có ở đây.
Nhưng anh lập tức nghĩ đến ngay, cô có thể ở phòng vẽ phía sau.
Ba bước cũng thành hai bước, anh đi vào phòng vẽ, mở cửa ra, thân
hình anh tuấn cao lớn bỗng nhiên rung động một chút, hình ảnh trước mặt
khiến anh không thể dời tầm mắt đi, chỉ sợ chớp một cái, cảnh đẹp như
mộng ảo này sẽ trôi đi vô tung mất.
Cô vợ nhỏ bé xinh đẹp của anh giống như tinh linh thuần khiết lại vô
tà, cả người cuộn lại nằm ở trên sôpha ngủ thật ngọt ngào, ánh mặt trời
sáng lạn ấm áp chiếu lên trên thân thể cô, mái tóc dài đen nhánh toả
sáng, dung nhan điềm tĩnh xinh xắn nổi lên hai đoá mây hồng, cánh tay
ngọc ngà cùng bộ váy trắng tinh như đang lấp lánh, lấp lánh—
Cô hệt như tinh linh từ trong rừng bay ra, không nhiễm bụi trần, khí
chất thanh tịnh tốt đẹp làm người khác phải tán thưởng không thôi, khiến anh có chút xấu hổ.
Anh thừa nhận mình là kẻ âm trầm khó hiểu lại ăn ở không tốt, quá khứ tuổi thơ đau xót hình thành nên tính cách u ám như bây giờ, lạnh lùng
cố chấp lại luôn thích phản nghịch.
Bức màn màu lam nhạt theo gió thổi phất phơ tung bay, âm thanh nhẹ
nhàng như tiếng vang thức tỉnh Lăng Chấn Vũ đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Anh đóng cửa, chậm rãi đi vào bên trong phòng, ánh mắt đen nhìn ngó
xung quanh một lát. Cô đem nơi này bố trí sửa sang lại thật sự rất tốt,
không khí tản mát ra hơi thở ấm áp cùng nghệ thuật, giống như cảm giác
cô tạo cho người ta vậy.
Hệt như bóng ma, anh đến gần cô, một tay đặt lên sopha, nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng dựa vào thân hình nhuyễn ngọc ôn hương, bờ môi ấm áp điểm nhẹ lên vầng trán tươi sáng, sống mũi thật thẳng, cuối cùng
dừng lại ở đôi cánh hoa mê người, dịu dàng liếm hôn qua lại.
Sự tiếp xúc mềm mại như lông vũ phủ lên khiến cho cô chậm rãi thức
dậy từ trong giấc ngủ say, khoé miệng cong lên tạo thành một nụ cười
ngọt ngào, phảng phất như vừa trải qua một giấc mộng đẹp. (Momo: Giống công chúa ngủ trong rừng quá~~~)
Hai hàng lông mi như cánh bướm uyển chuyển từ từ lay động, đôi mắt
đen thăm thẳm đẹp đẽ vẫn còn mang theo chút mê man chậm rãi mở ra.
Sau một lúc, cô mới hoàn toàn ý thức được mình đang ở noi nào, cũng mới
có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt tươi cười tuấn lãng trước mắt là
thuộc về ai.
“Anh…anh sao lại ở đây, bây giờ là mấy giờ rồi?” Cô kinh hoàng hỏi,
sẽ không phải là ngủ quên ở đây đi. Nhưng mà sắc trời vẫn còn sáng,
không giống như là đã tối rồi nha.
Hướng Hải Lam giãy dụa muốn đứng lên, song thân hình tinh tráng rắn
chắc của anh lại ở trên người cô, bất đắc dĩ làm cô không thể nửa điểm
cựa quậy ra được.
Lăng Chấn Vũ không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, anh vẫn đang trầm mê trong khoảnh khắc mê hồn tuyệt vời lúc cô vừa tỉnh giấc. Được một
lúc, anh mới không yên lòng đáp lại: “Đừng lo, thời gian vẫn còn sớm!”
Một bàn tay đã bắt đầu không an phận đặt lên ngực cô.
“Sao anh đã trở về rồi vậy?” Cô khờ dại hỏi. “Có phải quên thứ gì hay không?” Hoàn toàn hồn nhiên chưa phát hiện ra tay anh đã tấn công lên
ngực mình.
Lí do hết sức bình thường này nhất thời đình chỉ động tác của Lăng
Chấn Vũ, cả người anh kinh ngạc không thôi. Quên thứ gì đó? Thật sự là
một lí do tốt, anh cười khổ trong lòng, chỉ sợ thứ anh quên không phải
là đồ vật hay món gì này nọ, mà lại là tâm của mình. Anh đem tâm của
mình không cẩn thận đặt ở trên người cô, rốt cuộc đã chẳng còn làm chủ
được bản thân nữa.
Phát hiện này khiến nội tâm anh ảo não, mâu thuẫn, thống khổ giãy dụa không thôi.
Thấy anh không có phản ứng gì, hơn nữa còn cau mày, vẻ mặt trở nên
dần u ám âm trầm hơn, Hướng Hải Lam lo lắng nhìn anh, vươn tay khẽ vuốt
ve hai má anh. “Anh làm sao vậy?” Cô nhẹ giọng hỏi.
Sự quan tâm thuần túy của cô lại kích thích phản ứng mãnh liệt từ
Lăng Chấn Vũ, anh bắt lấy bàn tay nhỏ bé đặt ở bên môi cuồng nộ hôn,
cũng phóng túng để toàn bộ sức nặng của bàn thân đè lên thân hình mềm
mại của cô.
Hướng Hải Lam thở mạnh một hơi, sức nặng của anh làm cô vừa đau khổ
vừa thấy ngọt ngào, nhìn ánh mắt cuồng nhiệt nóng bỏng trước mặt, cô đã
hoàn toàn biết được tiếp theo anh muốn làm gì. Trải qua một tháng ở
chung, cô đối với phản ứng của anh đã dần dần thấu hiểu.
Hết sức vội vã giống như sợ không kịp, anh nhanh chóng cởi bỏ bộ váy
trắng, thật vất vả tìm được chiếc khoá, thô lỗ kéo nó xuống, đem quần áo tuột đến tận dưới chân cô. Chỉ bằng hai ba động tác, anh đã khiến cô
không còn mảnh vải che thân, hoàn toàn loã thể.
Làn da bạch ngọc tắm rửa dưới ánh nắng mặt t