
dùng ánh mắt đồng tình để nhìn nàng, nàng vừa khóc vừa quát lên: “Lăng Khiếu Dương ở đâu, nói cho ta biết, Lăng Khiếu Dương đâu?”.
Không kịp để nha hoàn trả lời, nàng vội
vã cước bộ, mỗi bước chân liên tiếp đều phát ra tiếng đi đinh đang, bước đi thì khó khăn, dù bước nhanh nhưng tốc độ vẫn rất chậm.
“Lăng Khiếu Dương ngươi là tên hỗn đản, ngươi ra đây cho ta, mau ra đây”- Hữu Hi bất lực thống khổ kêu lên, nhìn vế bốn phía, gào thét, trong
lòng phẫn nộ cùng thống khổ mà phát tiết, nước mắt rơi xuống, rực rỡ
nhưng lại đau đớn.
Tiếng Hữu Hi la lên truyền đến tai Lăng
Khiếu Dương, hắn không nhịn được nhìn ra ngoài, hành vi của phụ nữ này
thật ngoài dự đoán mọi người, còn dám thẳng thừng kêu tên hắn.
Hắn từ thư phòng bước ra, tiến đến trước mặt Hữu Hi, trên mặt mang theo nụ cười lãnh khốc.
“Như thế nào? Chưa gì đã vội vã tới cho ta xem thứ trang sức mới của ngươi sao?”
Hữu Hi lảo đảo nhìn Lăng Khiếu Dương, bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo hắn, gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn tái nhợt mang theo vài giật lệ, ngửa đầu nhìn Lăng Khiếu Dương, phẫn nộ quát: “Ngươi nghĩ mình là vương gia, thì muốn làm gì thì làm sao, trong mắt ngươi ta là cái gì, súc sinh cũng không bằng sao, ta đã nói ta không phải người
ngươi cần tìm nhưng ngươi một mực không tin, mặc dù là ta sai, nhưng
ngươi không thể muốn làm gì cũng được chẳng cần biết lý do, sao ngươi có thể lãnh huyết tàn nhẫn đến vậy, ngươi cho rằng cái thứ này có thể trói buộc ta sao, dùng cái này để làm cho ta giống như một con chó mà sống
sao, không! Ngươi vọng tưởng!”.
Lăng Khiếu Dương nhìn gương mặt tái nhợt
của Hữu Hi, người phụ nữ nhu nhược này, lại to gan lớn mật, là người đầu tiên đến chất vấn quyền lực của hắn.
Hắn nói một, ai dám nói hay, ngay cả
hoàng đế cũng có phần kiên nể, nhưng người phụ nữ nhu nhược này dám giữ
lấy quần áo hắn, nói hắn lãnh huyết tàn nhẫn, nói hắn không có quyền làm như vậy, không biết nên giận hay nên cười.
“Xem ra ta giáo huấn ngươi vẫn
chưa đủ, trước khi nói ta lãnh huyết, ngươi hãy nhớ lại cái việc dơ bẩn
mà mình làm trước đây, giữ lấy cái tiện mạng của ngươi, đúng ra ngươi
phải cảm ơn ta đã nhân từ, càng phải cảm ơn lòng tốt của Dạ Lan, làm
người, ta so với ngươi còn có tư cách hơn”.
Hai tay Hữu Hi run tẩy, sau đó li khai, hướng ra phía ngoái, Hữu Hi lùi lại mất bước, sẩy chân mà ngã xuống đất.
Đôi mắt phượng của Lăng Khiếu Dương mang
theo tia âm tàn, nhìn lướt qua Hữu Hi ngã ngồi trên mặt đất, xoay người
nhanh chóng rời đi.
Hữu Hi thống khổ nhắm chặt hai mắt, co
hai chân lại, cánh tay gầy yếu ôm lấy đầu gối, hai tròng mắt giống bị
chân hành hạ đến đau đớn.
Trái tim nhịn không được mà cũng đau đớn, cúi đầu khóc nức nở, nàng là cái gì, là người, vật chơi đùa, hay là cô hồn.
Nghĩa Hàn Lâu’
Lăng Khiếu Dương tà tà nằm trên cao, thân mặc nội sam màu trắng, cổ mở rộng, lộ ra lồng ngực kiên cố, hắn có vóc
người hoàn hảo, gương mặt mê người đủ để khuynh đảo nhiều phụ nữ.
Lúc này, một người phụ nữ ghé sát vào người hắn, quần áo nửa kín nửa mở, tinh tế ôm lấy cổ hắn, lất lòng Lăng Khiếu Dương.
Nhưng Lăng Khiếu Dương lại hứng thú rã
rời, con mắt sáng như tinh nhìn ánh nến trên cao, mới có vài ngày, hắn
trong đầu liên tục nghĩ đến gương mặt nhỏ nhắn của Hữu Him nàng tựa một
hài tử yếu đuối bất lực. Gương mặt mờ ảo như tiên, nhưng tâm địa lại
giống ma quỷ.
Chung quy hắn cảm giác Hữu Hi cùng nữ
nhân khác có chút bất động, nhìn có vẻ nhu nhược, nhưng lại to gan lớn
mắt làm người ta líu lưỡi, không có người phụ nữ nào đủ dũng khí hướng
về hắn mà rống to, cũng không có nữ nhân dám như vậy chống đối ai, không người phụ nữ nào có thể khiến cho hồn của hắn như bay đi.
Vứa nghĩ tới, cơ thể Lăng Khiếu Dương
truyền đến một trận sóng nhiệt, hắn xoay người áp đảo người phụ nữ kia
xuống, tiến vào, vừa dùng sức di chuyển hai cái liền mất hết cảm giác.
Hưởng thụ qua mùi vị cơ thể Hữu Hi, tựa
hồ đối với người phụ nữ khác đều mất hết hứng thú, cứ đêm đến, lại nhớ
tới khối cơ thể mềm mại kia, còn cả cảm giác tê dại.
Lăng Khiếu Dương xúc động bứt ra, một tay đẩy Bạch Uyển , hô to: “Người đâu”.
“Vương gia ngài có chuyện gì phân phó”- Quản gia lưu an từ phía ngoài thất đi tới, cúi đầu hỏi.
“Mang nữ nhân đó đi thị tẩm”- Lăng Khiếu Dương cong môi nói mỉm cười, gợi cảm giác mê người, nhưng lại mang theo mùi lạnh lùng.
Quán gia suy tư một lúc, liền biết Lăng Khiếu Dương vừa nhắc đến nữ nhân đó là ai: “Nô tài cáo lui”.
Quản gia vừa lui ra ngoài, Bạch Uyển vừa
xấu hổ lại tức giận, thất vọng. Lăng Khiếu Dương đối với nàng không hề
hứng thú, vừa tiến vào đã mất hứng thú, liền muốn thay người, trong lòng sinh ra niềm khổ sở.
“Đi ra ngoài”- Lăng Khiếu Dương vô tình ra lệnh.
“Vâng ạ”- Bạch Uyển, không tình nguyện đi xuống giường, cúi đầu nhìn thân thể, không cam lòng rời đi.
Lăng Khiếu Dương thì vẻ mặt chờ mong, nằm ở nơi này cùng hắn chính là tội thiếp, ban đêm xuất hiện trên giường
cùng hắn chơi đùa.
…
Vì thiết vòng khóa chân, Hữu Hi đã khóc
đã rống đã tức giận, nhưng trừ một điều không cách nào giải khai được,
chính l