
n họ năm người mười con mắt nhìn đến lo sợ bất an, nàng bước lùi từng bước, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Các anh……” Nàng không hiểu, những người này vì sao lại đối địch nàng như thế?
“Chúng tôi là Bắc Đẩu Thất Tinh, Trình tiểu thư, lần này đặc biệt vì
bái phỏng cha cô mà tụ họp ở Hồng Kông.” Đoàn Duẫn Phi một đầu tóc nhuộm vàng, châm chọc nói.
“Bái…… Bái phỏng cha tôi? Vì sao?” Nàng kinh ngạc mở to mắt, những
người này chính là “Bắc Đẩu Thất Tinh”? Họ vì cha nàng mà đến?
“Ngày mai cô sẽ biết, về đi.” Gia Cát Tung Hoành biết nếu nàng còn
nói tiếp không chừng sẽ kích thích những người khác động thủ, bởi vậy
lạnh lùng giục nàng rời đi.
“Rốt cuộc…… Có chuyện gì? Tung Hoành, sao anh lại trở thành như vậy?
Chẳng lẽ em lại làm sai cái gì?” Nàng sao có thể cứ như vậy trở về,
không làm rõ mọi chuyện, nàng sẽ điên mất.
“Cô không sai, là tôi sai, là tôi làm mọi chuyện trở nên phức tạp.” Hắn sắc mặt âm trầm, giọng điệu lạnh lẽo tới cực điểm.
“Chuyện gì trở nên phức tạp? Rốt cuộc anh đang nói cái gì?” Nàng bắt lấy tay hắn vội hỏi.
Hắn vô tình gỡ tay nàng ra, cực kì lạnh lùng nói: “Xin cô tôn trọng
chút, Trình tiểu thư, tôi đã viết một bức thư chấm dứt hợp đồng, hơn nữa hoàn trả bốn mươi vạn, từ giờ trở đi, cô không còn là thân chủ của tôi, chúng ta cũng không còn quan hệ.” Nàng kinh ngạc nhìn hắn, thật lâu
không thể hồi phục thần trí.
Hắn gọi nàng “Trình tiểu thư”, hắn trả lại nàng bốn mươi vạn, ý hắn
là…… Đoạn tuyệt quan hệ với nàng? Bao gồm công tác của hắn và cả…… Tình
yêu? Lòng nàng giống như bị vạn mũi tên đồng thời bắn thủng, đau đến
không thể hô hấp.
“Nói cho em, vì sao anh đối xử với em như vậy? Em cũng có quyền được biết……” Môi nàng run run, thanh âm nghẹn lại.
Tình yêu nàng dành cho hắn thì sao? Hắn muốn nguyên vẹn rút lui sao? Hắn rút lui sao?
“Tôi sẽ nói, ngày mai cô sẽ biết, nhưng tốt nhất cô nên chuẩn bị tâm
lý.” Hắn nhìn thần tình bị tổn thương của nàng, trong lòng dù cũng đau
như nàng, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài.
Hôm đó rời khỏi nhà nàng, hắn đã quyết định, so sánh với cừu hận của
Bắc Đẩu Thất Tinh, tình yêu cá nhân của hắn có vẻ bé nhỏ không đáng kể,
cho nên lần này muốn nắm chắc phần thắng, thứ duy nhất cần hy sinh chính là Trình Duy Ân.
Hắn biết nàng sẽ rất đau, bởi biết lòng nàng sẽ đau, hắn mới lựa chọn dùng phương thức này để ly biệt nàng, đánh cho nàng một đòn thật nặng
trong một lần, còn hơn chậm rãi làm tổn thương đến tấm lòng lương thiện
của nàng, muốn đau, thì đau trong một lần, muốn hận, thì hận thấu một
lần, như vậy, với nàng, với hắn, đều tốt……
“Ngày mai?” Ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì sao? Nàng như phạm nhân chờ bị giải lên pháp trường, lưng từng đợt lạnh run.
“Đúng, ngày mai sẽ có trò hay để xem, Trình Duy Ân, tốt nhất là cô
hãy mời cha và em cô cùng đến công ty, như vậy mới có thể náo nhiệt
chút.” Đoàn Duẫn Phi không có ý tốt xen mồm.
Nhìn Đoàn Duẫn Phi, lại nhìn thần sắc âm ngoan của những người khác,
tầm mắt nàng cuối cùng dừng lại trên mặt Gia Cát Tung Hoành.
Muốn cha nàng và Duy Trạch đến công ty, tột cùng những người này muốn làm gì? Một cỗ bất an gắt gao nhéo trái tim của nàng, làm nàng không
hiểu sao cảm thấy run rẩy.
“Bảy ngày không gặp, những gì anh muốn nói chỉ là những câu này?” Nàng thống khổ hỏi Gia Cát Tung Hoành.
“Đúng.” Hắn trả lời vừa đơn giản vừa tuyệt tình.
“Được…… Ngày mai, em chờ anh cho em đáp án……” Nàng vẻ mặt thống khổ, nói hết, cắn môi dưới vội vàng chạy ra thang máy.
Gia Cát Tung Hoành nhịn xúc động muốn quay đầu nhìn nàng, mở cửa phòng bước vào.
“Cứ để cô ta đi như vậy thật đáng tiếc, lẽ ra nên giữ cô ta lại, làm
lão gia hỏa Trình Nhất Hoa kia phải lo lắng…… A! Thiên Quyền, ngươi……”
Đoàn Duẫn Phi hừ một tiếng, đang muốn theo vào phòng, đột nhiên cửa đóng lại phanh một tiếng, thiếu chút nữa đập vào mũi hắn.
“Các ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có chính sự phải làm.” Gia Cát Tung Hoành lạnh lùng nói vọng ra.
Những người kia liếc nhau một cái, đều biết hắn tâm tình kém, thức
thời tự trở về phòng, không quấy rầy hắn, để hắn một mình yên tĩnh.
Gia Cát Tung Hoành đứng trước cửa sổ, tháo kính mắt, nhìn
cảngVictoria đèn đuốc sáng lạn, lòng như chìm vào biển đá ngầm, không
ngừng rơi xuống…… Rơi xuống……
Cố gắng không yêu so với yêu càng cần tự chủ, nhưng sau khi yêu lại phải dứt bỏ, phải cần tự chủ hơn ngàn lần vạn lần!
Ngay cả hắn cũng chịu không được, Trình Duy Ân làm sao chịu nổi?
Nhưng, tuy biết rõ nàng sẽ là người bị tổn thương nhiều nhất, hắn cũng
không thể nương tay, chỉ vì trái tim hắn từ trước khi yêu, đã bị cừu hận thấm sâu lâu ngày, hắn có thể tha thứ bất kì ai, chỉ mình Trình Nhất
Hoa người này là không thể.
Tuyệt đối không thể buông tha……
Đeo kính, hắn đi tới trước bàn, đem tài liệu liên quan đến Hải An sửa sang lại cẩn thận, ngày mai, Trình Nhất Hoa sẽ trở thành hai bàn tay
trắng, ngày mai, mọi chuyện ở Hồng Kông đều sẽ chấm dứt.
Trình Duy Ân quả thực không thể tin được sự thật nàng nhìn thấy, nàng trừng to mắt, run run cầm báo buổi sáng đọc, đột nhiên cảm thấy không
nhận ra nổi n