
i như vậy…” Vân Phượng Loan khó chịu quay đầu đi, thậm chí
không dám nhìn thẳng vào mắt Long Y Hoàng.
Bầu không khí thật
không tốt, Long Y Hoàng lại ngẩng đầu, thấy sắc mặt Phượng Ly Uyên một
chút ý cười cũng không có, cũng không nhìn nàng.
Long Y Hoàng lại cười, nụ cười cứng nhắc.
Nguyên tắc của nàng chính là như thế, người tin tưởng nàng, không cần cần phải giải thích nhiều lời sẽ tự hiểu, nhưng kẻ không tin nàng, dù có tốn
nhiều lời cũng vô dụng.
Phượng Ly Uyên là người thứ hai, người thứ hai làm cho nàng nản lòng thoái chí.
Nàng đã từng nói, chỉ cần là người hắn để ý, nàng dù chết cũng sẽ không động đến người đó.
Hắn không tin, lời nàng nói, hắn chưa bao giờ tin.
"Như vậy là tốt rồi, về sau đều là người một nhà, những thứ không thoải mái
thì quên đi.” Hoàng hậu vui vẻ nói: “Hôm nay là Nguyên tiêu, là ngày
vui, tối nay trong cung có một buổi yến tiệc, đến lúc đó ai cũng không
được đến trễ.”
Mọi người đều gật đầu đáp ứng.
Hoàng hậu càng cao hứng, phấn chấn hả dạ, Long Y Hoàng nhìn bà ta đang cười, cảm thấy đầu choáng váng.
Phượng Trữ Lan nói với Hoàng hậu vài câu, kết quả thuận lợi mang Y
Hoàng thoát khỏi đó, sau khi được cho phép, hắn kéo tay nàng đi, giống
như đi càng xa càng tốt.
"Khó chịu sao... Nếu khó chịu, có thể
khóc, đừng để trong lòng.” Đi tới một nơi vắng người, đột nhiên Phượng
Trữ Lan dừng bước, xoay người nhìn Long Y Hoàng.
Mặt mũi Long Y Hoàng ảm đạm, thần thái lúc ban đầu đã không còn, chỉ máy móc lắc đầu, sắc mặt trắng như tuyết.
“Ở chung với nàng một thời gian, kẻ có mắt cũng biết nàng vô tội, trước
hết tạm thời quên chuyện này đi, bây giờ nàng không nên có cảm xúc phập
phồng buồn bã như vậy… Sao vậy, sao sắc mặt nàng lại khó coi đến thế?
Chẳng lẽ bị cảm lạnh?” Phượng Trữ Lan hốt hoảng, đưa tay sờ trán Long Y
Hoàng.
Long Y Hoàng né tránh tay của hắn, gượng cười: "Mang thai
rất vất vả, ta mới ra ngoài một chút thì cảm thấy mệt mỏi, Phượng Trữ
Lan, nơi này có vẻ hơi lạnh, chúng ta về thôi ”
“Được, ta đưa nàng về.” Phượng Trữ Lan nói xong, cực kỳ cẩn thận, nắm tay nàng, cùng nhau đi về.
Long Y Hoàng vẫn trầm mặc, để Phượng Trữ Lan nắm tay đi, đột nhiên nói:
“Phượng Trữ Lan, ta có thể tự về được, ngươi là Thái tử, trong ngày hôm
nay, nếu người vắng mặt sẽ không tốt.”
Phượng Trữ Lan ngây ngẩn
cả người: “Bây giờ đừng quan tâm nhiều thứ như vậy, ta sẽ ở cùng nàng,
chỉ là một Nguyên tiêu mà thôi, năm nào chẳng có, năm nay ta vắng mặt
cũng đâu có sao.”
“Phượng Trữ Lan, ta muốn ở một mình yên tĩnh.” Long Y Hoàng lại nói, giọng điệu mềm yếu như cầu khẩn.
"Được rồi." Không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng, nhưng bây giờ, ngoài làm
theo lời nàng nói Phượng Trữ Lan không còn cách nào khác, hắn gọi cung
nữ tới, dặn dò nàng ta nhất định phải đưa Long Y Hoàng trở về, ngẫm lại
rồi nói: “Nàng có thể ở một mình yên tĩnh, nhưng phải ở trong tẩm cung
biết không? Có chuyện gì nhất định phải gọi người đến, không được tùy
tiện chạy đi chỗ khác.”
“Yên tâm, ta không phải đứa trẻ.” Long Y Hoàng gật đầu.
Phượng Trữ Lan không yên lòng, lại quay sang dặn dò cung nữ rất nhiều thứ, sau đó mới bằng lòng buông tay, để Long Y Hoàng rời đi.
Hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra. Hắn nhíu mày, đè chặt ngực mình.
Nhưng mà tại sao, luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện?
Long Y Hoàng rất nghe lời, trở lại tẩm cung của mình, nhưng lại cho tất cả
các cung nữ lui ra ngoài, nhốt mình trong phòng, nói là nghỉ ngơi, nhưng cả nửa ngày lại không có động tĩnh.
Đảo mắt đã tới giữa trưa,
cung nữ nhìn trời, phát giác đã tới giờ dùng bữa trưa, hơn nữa những
người mang đồ ăn đều đang xếp hàng dài ngoài cửa, cung nữ hắng giọng,
đành quay lại gõ cửa, giọng điệu cực kì cẩn thận: “Thái tử phi nương
nương, đã tới giờ ngọ thiện.”
Sau đó nàng ta tiếp tục chờ, đợi
một hồi, cũng không thấy bên trong có động tĩnh gì, nàng ta lại nói to
hơn: “Thái tử phi nương nương.”
Cũng không có động tĩnh, bọn họ
phát hiện có gì không ổn, bên trong trừ Long Y Hoàng ra không có người
khác, nên không phải xảy ra sự cố gì mới tốt!
Cửa bị khóa ở bên trong, các nàng thân thể mềm yếu, không thể mở, đành phải mời thị vệ phá cửa mới có thể đi vào.
Đi vào bên trong, cảnh tượng lập tức khiến mọi người hóa đá, những cung nữ cầm đồ ăn nhao nhao kêu to, chén đĩa trong tay đều bị đổ vỡ.
Long Y Hoàng nằm trên giường, vẻ mặt vô cùng đau đớn, trắng bệch không một
tia máu, mồ hôi lạnh trải dài, trên thân được đắp một chiếc chăn, hai
tay nắm chặt đệm, nghiêng thân thể, đau đớn than nhẹ…
Đau quá…
Nàng chưa bao giờ có cảm giác đau như thế này, cả người như tê dại đi, hạ
thân như bị xé rách, bình thường đứa trẻ có đạp, cho dù có mạnh mẽ cỡ
nào cũng không đau đớn như thế…
Hơn nữa, hơn nữa đã bắt đầu từ
hôm qua, nàng cảm giác cả người khác thường, đau đớn từng cơn từng cơn,
thời gian giãn cách ngày càng ngắn, đến bây giờ, nàng đã hoàn toàn không thể coi như đó chỉ là thai đạp bình thường…
Tại sao có thể như vậy...
Long Y Hoàng nhắm chặt mắt lại, vô thức cắn môi, ý thức mơ hồ, bị đau nhức
dưới thân giày vò triệt để, không có