
ói.
Thụy Triệt nói, “Đêm thứ 7 sau khi Thái thượng hoàng qua đời, sau khi chết thì liền sống lại!”
Ta chau mi, buông nàng ra. Ngồi thẳng người, bắt đầu vô thanh vô thức uống rượu. Tốt lắm! ta ước chừng đã biết chuyện gì phát sinh rồi đây! Tay
nàng vươn lại đây muốn nắm lấy tay ta, nhưng lại bị ta 1 bả bỏ qua.
Nguyên lai hàng năm đều phài cùng ta đi Tuyết thành, hơn nữa, nếu như ta nhớ không lầm, hàng năm cũng có thể gặp gỡ Tam công tử đó 1 lúc, không
phải là ảo giác của ta, mà là nàng phải đi nhìn Vấn Hiên
Lúc trước còn muốn đi nhìn mặt hắn, ta tưởng rằng nàng không chịu được
nhiều có khí chất giống nàng. Nguyên lai là vì nguyên nhân này, nữ nhân
đáng chết
Bọn họ hình như biết là đã giẫm vào địa lôi [bãi bom'> của ta, nên cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng ngồi ăn
Mặc dù biết nhị đệ không chết, hẳn ta nên vui vẻ, nhưng là, nàng vẫn còn
gạt ta. Cũng chẳng trách nàng không muốn thành thân với ta. Nguyên lai
là 1 mực chờ hắn! đáng chết! Đáng chết! Nữ nhân đáng chết
Ta giật lấy chén rượu của ta “Không nên uống, chàng đang nháo cái gì?” ánh mắt nàng nhìn ta giống như đang giảng giải đạo lý cho 1 hài tử
Ta cướp chén rượu về “Nàng không biết sao? Vậy thì nên ngẫm lại đi, Tuyệt Hoàng, cơm nước xong, phụ hoàng cùng con hồi cung!”
Tuyệt Hoàng thè cái lưỡi nho nhỏ, nhỏ giọng nói “Có muốn nữ nhi nói với mọi người rằng phụ hoàng ta hồi sinh rồi?”
Ta trợn mắt nhìn, lớn tiếng nói, “ta quản con thế nào! Không cho ta trở
về, ta một mình độc tẩu thiên nhai!” Dứt lời, liền phất tay áo đứng dậy, rời khỏi bữa tiệc
“Đường Vấn Thiên, ta đếm 3 tiếng, chàng trở về đây!” Nô nhi ở phía sau lớn tiếng nói
Trở về! Ta đương nhiên sẽ không nghe lời. Đây cứ như 1 loại ác tình tuần
hoàn, mỗi khi đến sinh nhật, ta liền muốn rời nhà 1 lúc. Ta mờ mịt nhìn
về phía chân trời, tôi, coi như ta cả đời si tình nhầm người, ta, không
bao giờ quay về bên nữ tử kia nữa. Nàng thích Tuyết thành Tam công tử,
vậy để cho nàng thích đi. Dựa vào cái gì mà nàng có thể yêu nam nhân
khác, còn ta thì không thể yêu nữ nhân khác
Giang sơn đã không còn. Vì nữ nhân này, ta đem giang sơn ném sang 1 bên. Ta
nói, ta không cần giang sơn. Nữ nhân thì cũng không có. Vì nữ nhân này,
ta đem tất cả nữ nhân đẩy vào trong lòng Nhạc Khanh. Thiên hạ rộng lớn,
ta có thể đi nơi nào? Nguyên lai, trên đời này, sinh mạng của ta đểu đặt trên người nữ nhân này. Cả đời này, hết thảy những gì ta làm cũng là vì nữ nhân này, nếu như nữ nhân này đột nhiên biến mất, vậy thì ta còn có
thể làm cái gì? Đột nhiên tâm tàn ý lạnh. Cảm giác chính mình thật vô
dụng. Nàng ít nhất còn có thể xem bệnh cho người ta, ta thì sao? Ta làm
được cái gì!
Trông hài tử, lau nước tiểu. Buồn cười cho 1 người đứng đầu quốc gia như ta,
làm loại chuyện này mà cư nhiên còn thấy thỏa mãn. Nhưng nàng đã hồi báo cho ta cái gì? Hàng năm đi liếc mắt nhìn Vấn Hiên 1 cái! Đáng chết! Nữ
nhân này! Rõ ràng còn thích Vấn Hiên. Ta như thế nào có thể bại dưới tay 1 người đã chết
Mười ngày sau, Tuyết thành. Đây lần ta rời nhà lâu nhất. Không biết nàng có
thương tâm hay không. Có sốt ruột hay không! Mặc kệ đi!
Ta tới đây chỗ làm gì? Ta không khỏi hỏi chính mình.
Dưới trà lâu, nam nhân cả người tuyết trắng ôn nhu vô hại nắm tay 1 tiểu nữ
oa, chậm rãi bước đi. Ta chau mi! ta nhận ra hắn. Hắn chính là Tuyết
thành Tam công tử. Hôm nay còn có Tuyết thành thành chủ. Không thể không thừa nhận hắn trông rất ôn nhu, đẹp mắt. So với Vấn Hiên năm đó không
hề thua kém. Mà ta lại đã già. Ta không khỏi sờ lên mặt, khóe mắt ta đã
xuất hiện nếp nhắn
Nô nhi thì sao? Nàng thoạt nhìn còn trẻ tuổi như vậy. Đôi khi ta tình
nguyện muốn nàng nhìn già đi 1 chút, ít nhất mà nói thì sẽ không bị
nhiều nam nhân nhìn chằm chằm. Nghĩ đến đây! Đáng chết! ta âm thầm cắn
răng! Nhiều hài tử như vậy, một mình nàng trông nom được sao? Ta không
khỏi cau mày
Nữ nhân này cho tới bây giờ đều không rành gia sự, trước khi ta đi có thuê mấy nô bộc, sau khi ta đi, mặc dù cũng có mấy nô bộc, nhưng họ công
việc bề bộn không xuể. Cho dù như vậy, nàng đều hàng nắm phải đến Tuyết
thành 1 lúc
Bảo ta như thế nào có thể không để bụng! đáng chết! Ta cầm lấy ấm trà trên
bàn, đổ xuống trên đầu nam nhân kia. Nam nhân phía dưới như không có cảm giác, vẫn cười ôn hòa. Lúc trên đầu hắn dính toàn nước trà, khóe môi
hắn vẫn duy trì nụ cười, sau khí, lấy tay lau đi nước trà trên mặt.
Thoáng cái ngẩng đầu lên, nhìn về phía ta
Ta cầm ấm trà cười nói với hắn “Xin lỗi! Không thấy phía dưới có người!” Bởi vì ngươi căn bản không phải là người
Hắn lắc đầu “Không sai! Con người luôn có lúc lỡ tay!”
“Vậy thì không biết có thể lên đây cùng ta uống chén rượu không?” Ta cười,
đề ra yêu cầu. Nam nhân này quả nhiên là Vấn Hiên. Chỉ có Vấn Hiên,
người khác đổ nước trà lên đầu hắn, nói rõ là mình cố ý, mà hắn cũng
không hề so đo! Đáng chết! đáng chết! đáng chết!
Trong lòng ta nôn nóng đến chết khiếp! tại sao! Tại sao lại có loại chuyện này phát sinh!
Hắn cười, gật đầu, tiểu nữ oa bên người khẽ nói “Phụ thân! Ngài không lau đầu sao?”
Hắn lắc đầu. L