The Soda Pop
Lặng Yêu

Lặng Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321294

Bình chọn: 7.5.00/10/129 lượt.

hê ngồi đợi mà không nghĩ phải chỉnh trang lại bộ

dáng của bản thân. ”

20 phút sau Đan Lê mới đến chỗ hẹn.

Trong lúc chờ đợi, cô luôn tự nhủ, vừa vặn là công ty anh có việc nên

anh mới đến muộn như vậy, chứ không phải là quên đi sự tồn tại của cô.

Anh vừa vào tới cửa liền nhìn thấy ta,

cũng đúng thôi, cô đã chọn một chỗ dễ thấy gần cửa sổ mà ngồi đợi mà.

Nhưng là về sau cô lại hối hận vô cùng vì tại sao lại chọn chỗ xa như

vậy cơ chứ. Xa như vậy nên nữ phục vụ mới có dịp tranh thủ liếc mắt đưa

tình với anh, đã thế, ngay cả những nữ nhân trong quán đều đổ dồn ánh

mắt về phía Đan Lê.

Lòng cô thuỷ chung là có chút khó chịu,

nhưng là vẫn rất nhanh ổn định tâm trạng, lúc Đan Lê ngồi xuống phía đối diện, cô cũng không tránh đi ánh mắt anh. Đan Lê … Đan Lê … Chính anh

là người khiến cô lúc sâu vào vũng bùn tình cảmm cũng chính anh làm cho

Nhiếp Như cô luôn hành xử giống như một cô ngốc vậy.

Anh vươn tay tới gần. Cô trừng mắt chăm

chăm nhìn theo nhất cử nhất động của tay anh, trong lòng có chút hoảng

hốt, tim bỗng dưng đậpthình thịch.

Đều đã là vợ chồng bấy lâu, giờ nhìn anh ngày càng vươn tay gần đến mình, cô lại như cô thiếu nữ lần đầu biết

yêu mà ngượng ngùng, đỏ mặt.

Anh chế trụ đầu cô, bàn tay lạnh như

băng khẽ vuốt ve tóc cô, nói: “ Ngồi im … ” Thanh âm trong trẻo như

tiếng đàn cello không chút hờn giận khiến cô mặt đỏ tim đập, ngoan ngoãn ngồi im, không dám lộn xộn, trong lòng âm thầm vui mừng vì động tác

thân mật của anh.

Tuy rằng trong lòng tràn ngập vui sướng nhưng cô vẫn nhìn thấy được sự chán ghét thoáng xuất hiện nơi đáy mắt Đan Lê.

Nếu là được dịp thì chơi, cô cũng vui vẻ hưởng thụ.

“ Hôm nay thế nào lại đột nhiên đến công ty a ? ” Đan Lê ngồi bên phía đối diện, kêu một tách cà phê, sau giống

như cảnh sát hỏi cung bắt đầu thẩm vấn phạm nhân là cô đây.

Cô cúi đầu, nghịch nghịch các ngón tay, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt luôn khiến người ta phảu trầm mê trong đó của anh.

Ngữ khí của anh có chút hờn giận, nói

tiếp: “ Nếu như đã đến đây, ít nhất cũng phải ăn mặc cho chỉn chu , bộ

dáng vừa rồi thì giống cái gì ? ”

“ Em biết rồi … ” Nàng ngoan ngoãn gật

gù đáp lại. Có ai giống cô không chứ, làm lão bà của anh nhưng suốt ngày bị anh mắng, haiz, làm lão bà của anh cũng quá đỗi khó khăn a~

“ Thật sự là không có chuyện gì ? ” Thật lâu không thấy cô trả lời, anh hỏi lại, vẻ mặt có chút quái dị.

Trong lòng, cô vẫn đang âm thầm phỉ nhổ

chính mình. Làm sao cô có thể nói với anh rằng cô vì lo anh bị cái hồ li tinh kia câu dẫn mà chạy tới đây ? Nhưng là cô đâu có tư cách gì đâu …

Cô đột nhiên nhớ tới cái gì đó, sợ hãi mở miệng hỏi: “ Ngày mai anh có thể hay không theo em cùng đi gặp ba ba ? ”

Anh sửng sốt nhìn cô, im lặng không nói.

“ Hảo, đây là chuyện khiến em phải đến

đây sao ? ” Anh vẻ mặt hoài nghi nói tiếp: “ Chuyện này có thể nói ở

nhà, không cần phải … ”

“ Nhưng là anh bình thường đều về rất muộn … ” Cô cắn cắn môi nói: “ Khi đó em đều đã ngủ mất rồi … ”

“Được rồi, từ nay anh sẽ cố gắng về sớm một chút. ”

Nghe được câu này, cô nghi hoặc ngẩng

đầu nhìn Đan Lê. Cô khồng nghe nhầm đấy chứ ? Chỉ thuận miệng nói ra

chuyện này thôi, không nghĩ anh rất nhanh liền nói ra những lời đó.

Đan Lê đứng lên, ánh mắt tuỳ ý nhìn cô, thần sắc khó hiểu hướng cô nói: “ Em còn có chuyện gì cần, cứ nói ra một thể ? ”

Cô mỉm cười nói: “ Quần áo cùng đồ mỹ phẩm ở nhà cũng đã dùng hết rồi … ”

Vẻ mặt anh có chút ảo não, vẻ mặt khó

đoán, cứng rắn nói: “ Nếu muốn mua đồ trang điểm cùng quần áo mới, em

liền cứ vậy mà đi mua … Chuyện này có gì đâu mà phải nói với anh ? ”

Nhìn thân ảnh cao gầy cảu anh đang dần dần rời xa, nàng không khỏi buồn rầu, ủ rũ.

Đan Lê a, Đan Lê …

Người ta nói ra như vậy là muốn anh cùng đi theo giúp lựa quần áo, chọn mỹ phẩm a! Nhưng là …

Nghĩ đến đây nàng cúi đầu cắn môi, dáng điệu vô cùng buồn bực cùng ảo não.

Biết là không có khả năng cho nên cô nửa câu oán trách cũng không hề thốt ra, nếu không anh sẽ nghĩ cô là người

được một tấc lại muốn tiến một thước …

Ngày hôm sau, khó có được một hôm Nhiếp

Như dậy sớm như vậy, mặc dù bên cạnh đã không còn ai nhưng vẫn còn sót

lại chút hơi ấm cùng mùi hương của Đan Lê. Cô vui vẻ ôm lấy cái chăn mà

tối qua mình đã cùng đắp với Đan Lê, mãn nguyện mà vung tay đánh đánh

mẩy cái vào chăn.

Cửa phòng trong nháy mắt mở ra, Đan Lê nhìn hành động bất nhã đó, cả người cứng đờ, mặt đầy hắc tuyến.

Cô nhìn anh, xấu hổ mà ngoan ngoãn thu dọn chăn màn gọn gàng, sau đó nhanh nhanh chui vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.

Xong xuôi đâu vào đấy, cô bước xuống lầu, thì nghe Đan Lê nói: “ Em muốn ăn gì, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn sáng. ”

Anh là có ý muốn cùng nàng ăn sáng, hành động này khiến nàng thụ sủng nhược kinh.

“ Không cần ra ngoài, ăn sáng ở nhà được rồi. ”

Cước bộ của anh thoáng chậm lại, quay

sang nhìn cô, trong đáy mắt có chút trào phúng, nói: “ Em định nấu bữa

sáng? Mì ăn liền ? ”

Cô vẫn nghĩ, để nắm bắt được tâm của một nam nhân thì nhất định phải bắt được cái dạ dày của anh ta, vậy nên đối với công việc nội