XtGem Forum catalog
Lang Thang Trong Trái Tim Anh

Lang Thang Trong Trái Tim Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323384

Bình chọn: 10.00/10/338 lượt.

g mảnh vỡ, giống như quả bom hẹn giờ, sắc mặt trắng nhợt, mồ hôi đọng thành giọt long lanh chi chít trên trán, men theo gò má rơi xuống sàn nhà, phát ra tiếng tách tách rõ ràng, hơi thở trở nên gấp gáp, quỳ nhặt từng mảnh vỡ, vừa nhặt vừa lảm nhảm như bị thần kinh, cũng chẳng biết là để cho mình nghe thấy hay để Tô Hiểu Bách nghe được, “Không được chạm vào, sẽ bị thương đấy, sẽ bị thương đấy, sẽ bị thương đấy… để chị, em không được chạm vào…”.

“Chị…”. Tuy không phải lần đầu trông thấy bộ dạng lo lắng căng thẳng của Nguyên Phi Ngư, nhưng Tô Hiểu Bách vẫn có chút lo lắng, sắc mặt cô càng lúc càng nhợt nhạt, trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lại túa ra khắp người, vì thế cậu muốn giơ tay lau mồ hôi giúp cô, và vỗ về an ủi: “Chị… em không sao…”.

Thế nhưng ngón tay cậu còn chưa chạm vào trán Nguyên Phi Ngư, đã bị cô đẩy ra xa, tiếp đó cô rống lên: “Đã bảo em không được chạm vào, tại sao em không nghe? Tránh ra…”.

Tiếng thét kia khiến Tô Hiểu Bách sững người, con tim loạn nhịp, cánh tay cứng đờ giữa không trung, sắc đen lấp lánh trong đáy mắt đã biến thành nỗi kinh ngạc, khẽ gọi: “Chị…”.

“Sao vậy, sao vậy?”. Tiếng động trong phòng đã làm kinh động đến Tần Lạc, cô rảo bước chạy từ phòng khách vào, liền trông thấy Nguyên Phi Ngư quỳ trên sàn đang chuyên tâm nhặt từng mảnh vỡ, có một ngón tay bị mảnh vỡ sắc cứa rớm máu, máu đỏ tươi vương trên sàn trắng toát, trông thấy mà phát hoảng, còn Tô Hiểu Bách đang quỳ bên cạnh, thộn người nhìn Nguyên Phi Ngư, giống như bức tượng điêu khắc tuyệt đẹp mà hư ảo.

Tần Lạc bị cảnh tượng trước mắt dọa cho giật thót, bịt chặt miệng hít sâu một luồng hơi lạnh: “Sao lại thế này?”.

“Chị Tần Lạc…”, Tô Hiểu Bách lúc này mới thở ra một hơi, ngước mắt nhìn Tần Lạc, rồi lại cúi đầu lo lắng nhìn Nguyên Phi Ngư, “Chị Tần Lạc, vừa nãy em không cẩn thận làm rơi chiếc cốc, có phải chị ấy giận rồi không?”.

“Không cẩn thận làm vỡ?”, Tần Lạc tiến lên trước, thử dò hỏi Tô Hiểu Bách, “Lúc nãy… em… có nghe thấy gì không?”.

“Nghe thấy gì?”, Tô Hiểu Bách cau mày, lắc đầu vẻ khó hiểu, bộ dạng rất nghiêm túc, rất lanh lợi, không giống nói dối, “Em ra ngoài nghỉ ngơi chút đi, chỗ này giao cho chị.”

“Phiền chị rồi, chị Tần Lạc, em ra ngoài trước.” Tô Hiểu Bách nghi nghi ngờ ngờ nhìn Tần Lạc rồi lại trông sang Nguyên Phi Ngư đang quỳ trên sàn nhà, tuy trong lòng bứt rứt không yên nhưng vẫn ra ngoài trước, còn khép cửa lại nữa.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, Tần Lạc ngồi xếp bằng bên cạnh Nguyên Phi Ngư, hai tay sờ sờ dái tai nhìn người bạn thân giống như mắc bệnh thần kinh, không ngừng lặp lại động tác giống hệt nhau như thế, qua một hồi lâu, đợi cô bình tĩnh trở lại, mới nói: “Cậu cũng nghe thấy rồi đấy, Hiểu Bách không nghe thấy gì cả, chuyện liên quan đến người kia tìm cậu, nó cũng không biết gì.”

* * *

Hiểu Bách rời khỏi phòng có vẻ cũng khiến Nguyên Phi Ngư khôi phục lại tâm trí, cô hít thở sâu, chầm chậm ngẩng đầu, bỏ mảnh vỡ trên tay vào thùng rác trong phòng, vết thương ở tay vẫn còn dính máu nhưng cô không thấy đau, chỉ có điều hai tay khẽ run rẩy.

“Phi Ngư, Hiểu Bách ra ngoài rồi, dọn dẹp đống mảnh vỡ này đi, Hiểu Bách cũng không nghe thấy thông tin mà nó không thích đâu, không ai làm tổn thương Hiểu Bách…”. Dù không phải lần đầu tiên trông thấy cô như thế, nhưng Tần Lạc vẫn không cầm lòng được, khẽ tiến đến trước, kéo cô vào lòng mình, vỗ nhẹ an ủi: “Không sao đâu, không sao đâu, vả lại tớ cũng sẽ thay cậu bảo vệ Hiểu Bách mà.”

“Tớ… không sao!”, Nguyên Phi Ngư dựa vào lòng Tần Lạc, suy tư rối bời, không sao cân bằng được suy nghĩ, nhưng nghe những lời Tần Lạc nói như thế, thần trí cũng khôi phục phần nào, cô từ từ hít thật sâu, rồi lại thở hắt ra, “Tớ không sao, xin lỗi cậu.”

“Phi Ngư, thực ra có câu này tớ luôn muốn nói với cậu…”, Tần Lạc buông Nguyên Phi Ngư ra, thấy sắc mặt cô nhợt nhạt thì cũng dè dặt, “Cậu có muốn đến gặp bác sĩ tâm lý không? Tớ quen một bác sĩ cực tốt, để tớ giới thiệu cho cậu… À à, cậu đừng hiểu lầm, không phải tớ bảo cậu mắc bệnh gì đâu… Cậu cũng biết tớ luôn nói mà không nghĩ, máu lên não chậm mà, vả lại hầu hết người hiện đại đều có vấn đề về tâm lý, đi gặp bác sĩ tâm lý cũng chẳng có vấn đề gì to tát đâu… cho nên cậu cứ thử đi một lần xem sao…”.

Đèn lớn trong phòng vẫn chưa mở, chỉ có ngọn đèn bé xíu trên bàn làm việc của Hiểu Bách tỏa sáng, hắt ra những luồng sáng xung quanh mờ tối, Nguyên Phi Ngư lặng thinh như đóng băng trên sàn, thẫn thờ nhìn bóng cây chợt sáng chợt tối bên ngoài cửa sổ.

* * *

Có những chuyện dù thế nào cũng chẳng thể lẩn tránh, giống như trước đây cô chưa từng nghĩ đến việc Quan Nhã Dương sẽ quay lại thành phố này.

Ngày càng có nhiều chuyện chất chứa trong lòng, không cách nào giải tỏa, càng lúc càng u sầu, càng ngày thêm phiền não… có lẽ phải đi gặp bác sĩ thật rồi.

Cô thẫn thờ rất lâu, mới chầm chậm gật đầu, thấp thoáng đâu đó trong lòng đang hầm hạ quyết tâm, “Ừm, cậu hẹn giúp tớ đi.”

“Phi Ngư, tớ thấy rất lạ, lúc đầu rốt cuộc tại sao cậu và Quan Nhã Dương lại chia tay?”. Tần Lạc vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xếp bằng trên sàn, hiếu k