
nghe thấy tiếng rên nhỏ, tôi tỉnh lại, mới phát hiện ra... mình bị Trang Hôn Hiểu đè trên ghế sô fa!
"Anh làm gì đấy?" Tôi trợn mắt.
Ai ngờ anh ấy trợn mắt nhìn lại: "Em còn hỏi anh, sao cắn anh?"
"Hóa ra anh chính là lưỡi heo!" Tôi đột nhiên hiểu ra, vội đẩy anh ấy, "Sao hôn trộm em!"
Trang Hôn Hiểu nói cứ như không: "Massage cho em lâu vậy, không thể lấy chút thù lao ư?"
"Sao anh nhỏ mọn vậy?" tôi vội lấy khăn lau miệng: "Vậy anh nấu cơm cho anh lâu như vậy, sao anh không trả thù lao cho em?"
Trang Hôn Hiểu nhìn tôi 3 giây, sau đó dang hai tay ra dựa vào ghế sô fa, cắn răng nói: "Đến đây."
"làm gì?" Tôi không hiểu
"Em chẳng muốn thù lao ư?" Vẻ mặt kiểu hy sinh: "Vậy thì lấy thân thể anh ra báo đáp em nhé."
Tôi liếc anh một cái: "Anh mơ đấy."
"Ôi," Trang Hôn Hiểu dùng khuỷu tay huých huých tôi: "quá thời gian quy định, còn không nắm lấy cơ hội?"
"Phiền chết đi! Nhanh tiếp tục massage cho em." Tôi không khách khí đặt chân
lên người anh, dùng mũi rên lên một tiếng: "Với bộ dạng anh, phụ nữ nào
có thể thích anh được."
"Mình phát hiện mình hơi thích anh ấy
rồi." Trên ban công nhà Chí Chí, tôi một hơi uống cạn ly champagne, sau
đó nói ra lời này.
"Ai?" Chí Chí hỏi
"Trang Hôn Hiểu."
"Hóa ra là tên tiểu tử đó." Chí Chí "à" một tiếng: "Sao đột nhiên cậu phát hiện bản thân thích anh ta?"
"Mình mơ thấy anh ấy và người phụ nữ khác ôm nhau, trong lòng giống như bị
kiến cắn, rất chân thực." Tôi giơ chân ra lan can ban công, đung đưa:
"Hơn nữa, khi anh ấy hôn mình, mình cũng không có cảm giác ghét, vì vậy
chắc là thích anh ấy rồi."
Nghe lời, Chí Chí suýt bị sặc rượu, vỗ vỗ ngực: "Cậu và anh ta hôn nhau rồi?"
"Không chỉ thế," Tôi nhún nhún vai: "Còn sờ tiểu huynh đệ nhà người ta nữa."
"Vậy cậu nên chịu trách nhiệm." Chí Chí lại đổ ly champagne, đưa vào trong tay tôi.
"Đúng rồi, Hoa Thành có đến tìm cậu không?"
"Đừng nhắc tới anh ta nữa." Chí Chí nhíu mày khó chịu: "Mình ghét loại đàn ông tưởng mình cơ bắp phát triển đã giỏi lắm."
"Cơ bắp phát triển?" Tôi đoán mò: "Nói như vậy, cậu đã nhìn qua thân thể anh ta rồi à?"
"Đừng dùng ánh mắt dâm ô ấy nhìn mình." Chí Chí liếc tôi một cái: "Là anh ta tự cởi cho mình xem."
"Oa oa oa." Tôi kêu 3 tiếng: "Hóa ra các người đã tiến triển đến bước này rồi."
"Nhưng tim mình cũng chả nhảy lên chút nào." Chí Chí xua xua tay: "Xem ra mình vẫn thích loại thư sinh trắng nõn."
"Giống như Nhậm Chi Quang?"
Ai ngờ Chí Chí vừa nghe thấy tên này, sắc mặt u ám lại, cô nâng ly trong
tay lên, nhìn chất lỏng màu vàng đậm, nói nhẹ: "Mấy ngày trước mình thấy Nhậm Chi Quang, anh ta và một cô gái rất xinh xắn đi cùng nhau, hai
người họ rất vui vẻ.... cậu nói xem, đàn ông có phải chỉ thích phụ nữ
mềm mại không?"
"Không thể," Tôi vội cổ vũ cô ấy: "Loại ác....
như cậu, không, người phụ nữ mạnh mẽ, cũng chẳng phải là loại Hoa Thành
thích ư?"
"Thế mà cũng coi là ví dụ hay à?" Chí Chí phản đối.
Đang nói, chuông cửa reo, nhưng Chí Chí nhắm mắt làm ngơ: "Đừng để ý tới nó."
Tôi không nhịn được, mặc kệ sự ngăn cản của Chí Chí, mở cửa ra nhìn, phát
hiện một người đàn ông mặc âu phục đi giày da, vừa thấy tôi lập tức cung kính nói: "Làm phiền rồi, là Hoa Thành tiên sinh kêu tôi mang hoa tới
cho Dương Chí Chí tiểu thư."
Chí Chí trên ban công hét to: "Thảo Nhĩ, không được nhận, nhanh đóng cửa!"
Người đó vừa nghe thấy, lập tức đặt hoa vào trong tay tôi, lao đi trốn chạy.
Không biết làm sao, tôi đành đóng cửa, mang hoa ra ban công. Đây là loại hoa
Margaret Chí Chí thích nhất, cánh trắng nhụy vàng, hương thơm thanh
khiết.
"Hàng ngày Hoa Thành đều tặng hoa à?"
Tôi đưa hoa cho Chí Chí, cô ấy không nhận, chỉ gật gật đầu.
"Vậy anh ta còn coi như rất có lòng," Cách nhìn của tôi với Hoa Thành đã có
chút thay đổi, tuy anh ta thường mưu sát tế bào bạch cầu của tôi, nhưng
nghĩ cho người phụ nữ như Chí Chí, tôi vẫn khuyên: "Tiếp xúc chút đi,
người như Hoa Thành cũng không coi là vô cùng hung ác, sao không chấp
nhận anh ta?"
Chí Chí ôm chân, cằm tựa lên đầu gối, oán hận nói: "Mình ghét thái độ tự cho mình là đúng của anh ta, thường bắt người
khác làm việc theo ý anh ta."
"Rõ rồi!" Tôi làm động tác tách
tay một cái: "Cậu thích loại đàn ông ngoan ngoãn, có thể nghe lời mình,
nhưng Hoa Thành và cậu đều ở thế mạnh như nhau, không thích thua, vì vậy cậu ghét anh ta."
Chí Chí không tỏ rõ ý kiến, một lúc sau, đột
nhiên hỏi: "Cậu nói, rốt cuộc Hoa Thành thích mình vì cái gì? Là tính
cách, hay là vẻ ngoài?"
Tôi nhìn quanh vũ khí đánh nhau đầy phòng, kiên định nói: "Vẻ ngoài, chắc chắn là vẻ ngoài."
"Vậy thì......" Chí Chí đưa ly rượu lên má, lẩm bẩm nói: "Nếu mình cho anh
ta, anh ta sẽ không tới dây dưa với mình nữa đâu nhỉ."
"Cho anh ta?" Tôi trợn mắt: "Cậu đừng có làm việc ngốc nghếch đấy."
"Ôi, nói thêm chút nữa," Chí Chí thất bại nắm nắm tóc: "Mình sắp bị ép đến phát điên rồi."
Ra khỏi nhà Chí Chí, đi qua cửa hàng tổng hợp, tôi liền tiện đường đi dạo, nghìn lần không nên vạn lần không nên, khi đi qua quầy chuyên bán đá
q