Polaroid
Láng Giềng Hắc Ám

Láng Giềng Hắc Ám

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322725

Bình chọn: 8.00/10/272 lượt.

a Thành một bài học, loại hiện trường

tanh mùi máu đó, người thường như tôi có lẽ nên ít xem thì hơn.

Khi ra đằng sau hậu viện "thưởng thức phong cảnh"... sư huynh sư đệ của Chí Chí đều ở đây luyện võ, hơn nữa... còn cởi trần! Bắp thịt cường tráng

hòa lẫn mồ hôi, tiếng thét hùng hồn thâm trầm, quả là nơi có phong thủy

tốt cho chị em phụ nữ háo sắc.

Cực kỳ hứng thú chạy đi xem, chốc lát trợn tròn mắt, một vị trai tráng cũng không có?!

"Không cần nhìn nữa, sư phụ cho bọn họ nghỉ một ngày, toàn bộ chạy đi chơi

rồi." Đằng sau đột nhiên vang đến một giọng nói ấm áp.

Quay

người, nhìn thấy một anh chàng, mặt mày thanh tú, đẹp đẽ xuất trần, trên người mặc bộ đồ võ màu trắng, tay áo bay bay, có chút hương vị khí

phách, phong độ của thần tiên.

"Mộ Nhị, sao anh chưa đi?" Anh ta chính là nhị sư huynh của Chí Chí, tên là Mộ Nhã Dật, có điều tôi thấy

không thuận miệng, liền giúp anh ấy đổi tên thành Mộ Nhị.

Mộ Nhị ngồi xuống ghế mộc, đưa tôi cốc trà, khói mù nhàn nhạt lướt qua trong mắt: "Không có gì vui cả."

"Mộc Nhị, anh sao thế?" Tôi tò mò, bình thường anh ta không như vậy. Nghĩ

tới gần 2 tháng chưa gặp, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi?

"Thảo Nhĩ," Mộc Nhị cúi đầu nhìn lá trà trôi dạt chìm nổi trong cốc, ngập ngừng một chút, "Ôi": "Hay là thôi đi."

Tôi vội vàng truy vấn: "Không sao, anh có chuyện gì thì kể cho em đi, đừng có giữ trong lòng."

Nếu không tối về em không ngủ nổi.

"Thảo Nhĩ," Mộ Nhị đứng dậy, quay lưng vào tôi: "Em đã từng thích người nào

không nên thích chưa, nếu em thích người không nên thích, em sẽ tiếp tục thích hay là không thích anh ấy nữa?"

Tôi suy nghĩ tỉ mỉ chuỗi vè đọc nhanh này, cuối cùng ra kết luận: Mộ Nhị yêu rồi!

Luôn cho rằng anh ấy thuộc về núi Võ Đang, không ngờ anh ấy lại thích con gái!

Nhưng, xem ra, người con gái này là người anh ấy không nên thích. Vậy thì chắc là con gái đối thủ của anh ấy rồi...... trong phim truyền hình đều diễn như vậy mà.

Cũng khó trách, bọn họ luyện võ không ra khỏi cửa

lớn, cửa trong không bước qua, người duy nhất có thể tranh chấp chính là người đồng đạo. Hai bên tối ăn no rồi, ngại đi mua thuốc tiêu hóa dạ

dày, thì đi đấu võ thúc đẩy tiêu hóa, lại không biết nặng nhẹ, không cẩn thận sẽ bị gãy tay gãy chân, gan phổi bị thương.

Mộ Nhị là chính phái, nói như vậy người con gái đó là yêu nữ của tà phái? Hóa ra là yêu nữ, oa, cực phẩm thế gian, đàn ông nào không muốn chứ, chả trách có thể kêu Tiểu Mộ Nhị nhà chúng ta thương nhớ như vậy.

Hơn nữa dù sao cũng là tình đầu của người ta, tôi không đành lòng tàn nhẫn, chỉ an ủi anh: "Mộ Nhị, chuyện tình cảm chỉ có thể người trong cuộc mới có tư cách đánh giá. Có điều tình yêu vốn dĩ là một chuyện rất đẫm máu, 1/4 số người có thể bị chết vì thổ huyết, 2/4 số người có thể bị gãy

xương thương cốt, số còn lại có thể bầm tím, bôi thuốc Vân Nam là khỏi,

người thực sự không bị tổn hại một cọng tóc nào đã hiếm lại càng hiếm.

Vì thế, tất cả xem sự lựa chọn của anh, chỉ cần thời gian trôi qua, bản

thân sẽ không hối hận, quyết định này là chính xác.

Mộ Nhị gật gật đầu, nhưng sắc mặt vẫn không sáng sủa.

Tôi hết kế sách rồi, nhìn đồng hồ, cảm thấy đến lúc đi xem kết cục chiến

đấu giữa cha con Chí Chí và Hoa Thành, liền phủi phủi mông, nói tạm biệt Mộ Nhị, rời đi.

Rón ra rón rén tới cửa phòng, vẫn chưa bắt đầu

nghe trộm, bên trong liền vọng lại giọng cha Chí Chí: "Thảo nha đầu,

đừng trốn nữa, vào đi."

Tôi lè lưỡi, cụ nhà vẫn lợi hại vậy, vội vàng mở cửa bước vào.

Căn phòng của cụ nhà rất đơn giản theo phong cách cổ, một giá sách bằng gỗ

mây, chưa đầy các sách quý võ học, trên bàn sách gỗ cây lê bày bút

nghiên giấy mực, trên trường treo đầy văn chương các nhà văn nổi tiếng.

Tôi và Chí Chí bọn họ đứng quy củ bên cạnh bàn bát tiên.

Xem tình hình, hai bên vẫn chưa đánh nhau.

Vừa ngồi xuống, cha Chí Chí đã hỏi: "Thảo nha đầu, Chí Chí có từng đồng ý

với Hoa Thành, nếu nó thua thì làm bạn gái người ta không?"

"Đúng, Chí Chí từng nói như vậy." Tôi gật gật đầu.

"Vậy được," Cha Chí Chí nhắm mắt, vuốt vuốt râu, nói từng từ từng câu: "Đã

như vậy, thì nhanh chuẩn bị hôn sự cho Hoa Thành và nó đi."

"Cái gì?!" Tôi và Chí Chí trong phúc chốc nhảy bổ lên, mà Hoa Thành thần khí bình tĩnh, hàm ý cười rồi uống trà.

"Người học võ, quan trọng nhất là chữ "tín", nói lời phải giữ lấy lời mới là

người quân tử. Nếu Chí Chí đã đồng ý Hoa Thành thì nên tuân thủ lời hứa, nếu không, cũng không đáng làm con gái họ Dương ta." Dạy dỗ hai chúng

tôi xong, cha Chí Chí chuyển sang Hoa Thành: "Vừa nãy cậu nói muốn chơi

cờ vây, vậy chúng ta tới chơi hai ván đi." Nói xong liền cầm cờ vây, hai người anh một con tôi một con bắt đầu.

Còn lại tôi và Chí Chí ngốc nghếch ở bên, không nói gì được.

Có điều Chí Chí cũng chẳng phải đèn thiếu dầu, nói kiên quyết, chết cũng không lấy Hoa Thành.

Sau đó liền kéo hành lý về nhà mình ngủ,

Vui nhất là Trang Hôn Hiểu, anh ấy nhìn bóng dáng Chí Chí rời xa, nói một câu: "Mẹ kế cuối cùng cũng đi rồi."

"Mẹ kế?" Tôi nghi hoặc: "Cái gì mà mẹ kế?"

Anh ấy g