
người đang nằm tay chân dang rộng bất cần kia, hoài nghi hắn vì cơn sốt cao độ nóng đến mức cháy hư cả đầu óc, lại có thể khác với sự bá đạo thường ngày, trở nên ngoan ngoãn dễ bảo, buông nàng ra như vậy.
Nghi vấn còn ở trong đầu bay nhảy, Hướng Cương lập tức bồi thêm một câu.
“Lúc đi, thuận tiện đem tất cả thuốc trên bàn ném vào thùng rác dưới lầu đi.” Hắn nhắm mắt lại, không hề nhìn nàng.
“Nhưng bác sĩ nói anh…”
Hắn cắt ngang lời nàng.
“Em ở lại, anh uống thuốc. Nếu không, không bàn nữa.”
Hắn đem điều kiện nói vô cùng rành mạch, miệng cứng rắn như chém đinh chặt sắt, hoàn toàn không có nửa điểm dàn xếp.
“Họ Hướng kia, anh lại muốn uy hiếp tôi!” Lăng Lung nhìn hắn trừng trừng, xiết chặt nắm tay, cố gắng khắc chế bản thân, không nên có hành động ngược đãi đối bệnh nhân.
“Bé con, tha thứ cho anh, anh chính là phải uy hiếp em.” Hắn ôn nhu mở miệng, đem lời uy hiếp nói một cách ôn nhu giống như lời tâm tình vậy.
Nàng thở dốc vì kinh ngạc, phẫn nộ nhảy xuống giường, ở trong phòng bực tức đi qua lại, thì thào mắng hắn ác liệt cùng không biết sống chết, có vài lần thậm chí đã muốn quyết tâm bỏ mặc đi ra khỏi phòng của hắn. Chỉ là chân chưa bước đến cửa, liền tự động xoay người lại, lần nữa trở lại bên giường của hắn.
Hướng Cương nằm ở trên giường, yên lặng nhìn nàng, âm thầm mỉm cười.
Hắn quá mức hiểu biết Lăng Lung, biết cô bé con này mạnh miệng nhưng mềm lòng, tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ mặc bệnh nhân được. Hắn đã ăn chắc tấm lòng mềm mại thiện lương của nàng.
Vài phút sau, tiếng nói thanh thúy mềm mại mang theo vài phần không tình nguyện vang lên.
“Hướng Cương.”
“Ừm?” Hắn mở một con mắt.
“Nếu –“
“Nếu em ở lại, anh cam đoan sẽ ngoan ngoãn uống thuốc.” Nụ cười mỉm của hắn giống như con sói đã dụ được chú cừu ngây thơ vào bẫy. “Còn chuyên khác, em đừng lo lắng, đêm nay anh chỉ ôm em,, tuyệt đối không làm chuyện gì khác.”
Lăng Lung cắn đôi môi đỏ mọng, không hé răng, chỉ yên lặng bưng tới một ly nước ấm, đem thuốc nhét vào trong tay hắn, khép tay hắn lại, ý bảo hắn nhanh chút nuốt thuốc vào.
Mắt đang nhìn thấy thắng lợi, Hướng Cương không chút nào kéo dài, đem thuốc bỏ vào trong miệng, ngửa đầu liền nuốt vào bụng.
Nàng trước xác định hắn thật sự đã uống thuốc xong, mới tiếp nhận cái ly rỗng, đêm để trên bàn. Rồi mới, nàng ngồi ở mép giường, liên tiếp hít sâu, đưa bàn tay nhỏ bé vén mái tóc đen dài về phía sau tai, đôi mắt to tròng khẽ chuyển, giống như đang chần chờ tên đại sói hoang giảo hoạt nằm xuống hay không…
Đột nhiên trong lúc đó, nàng giống như chú thỏ con linh hoạt, đột nhiên nhảy xuống giường, nhanh chóng chạy về hướng cửa.
Hừ, Hướng Cương biết uy hiếp, chẳng lẽ nàng sẽ không biết lập kế sao? Chỉ cần lừa hắn uống thuốc trước, đương nhiên sẽ không cần ở lại, ván này nàng thắng chắc rồi. Đến lúc đó cho dù nàng xấu lắm, không chịu ở lại, hắn có năng lực như thế nào? Chẳng lẽ còn đem thuốc nhổ ra hết sao?
Nhưng nàng mới chạy được ba bước, bàn tay nhỏ bé còn không kịp chạm vào cánh cửa, chiếc eo nhỏ liền đột nhiên căng thẳng, một sức lực mạnh mẽ ôm chặt lấy, nhấc bổng nàng đêm lên giường. Một trận đất trời đảo lộn nàng rõ ràng phát hiện, bản thân đã bị Hướng Cương đè cho bằng ở trên giường.
Ông trời, người này không phải đang bệnh nặng sao?! Vì sao còn có khí lực xuống giường bắt người?
“Bé con, đừng chạy loạn.” Hướng Cương nhìn nàng mỉm cười, vòng tay đem nàng ôm vào trong ngực, hôn thật mạnh trên khuôn mặt đang kinh ngạc của nàng. “Bây giờ, ngoan ngoãn ngủ.”
“Không cần!” Nàng nhất định không chịu chịu đầu hàng như thế, giống như chú chó con lung tung giãy dụa trong lòng hắn, không chịu khuất phục dưới sự áp chế của hắn. “Tránh ra, không được đề tôi!” Đôi chân bé nhỏ vung đá lung tung, hồn nhiên không có phát hiện, vì kịch liệt giãy dụa, này làm cho vạt áo sơmi của nàng xốc lên tới eo, lộ ra cái eo nhỏ trắng nõn nà.
Trong mắt hắn lộ ra tia sáng đầy khát vọng, một tay ôm lấy thắt lưng của nàng, đem nàng kéo lại càng gần, thân hình cao lớn xâm nhập vào hai chân của nàng lúc này, dục vọng, dần dần bị tỉnh lại, kề sát vào chỗ mềm mại non mềm nhất của nàng, cứng rắn nóng bỏng.
Nàng toàn thân run rẩy, cảm giác nóng rực giống như có một luồng điện đang chạy qua, máu đang chạy hỗn loạn trong cơ thể, mỗi tấc da thịt đều bị cảm giác xấu hổ nhuộm đến đỏ bừng.
“Nếu em cứ giãy dụa như thế này, anh nhất định phải vi phạm cam đoan lúc trước.” Thanh âm hắn ám ách trầm thấp, bạc môi đang lượn lờ trên cổ cùng bả vai lướt theo những đường cong của nàng chạy dài xuống, bàn tay to ấm áp nhẹ ve vuốt vòng eo nhỏ của nàng.
Lăng Lung nháy mắt đình chỉ tất cả mọi động tác, cả cơ thể cứng đờ như khúc gỗ nằm thẳng tắp ở trong lòng hắn.
“Ách -- Anh, anh bình tĩnh một chút –”nàng khẩn trương không có nhận thức, ngay cả một ngón tay cũng không dám nhúc nhích, không dám cử động cả một động tác nhỏ bé, sợ kích thích hắn, làm cho hắn thay đổi chủ ý, lập tức liền quyết định 「 thúc đẩy 」.
“Em thật sự hy vọng anh bình tĩnh một chút?” Hắn liếm hôn vành tai của nàng, nhẹ giọng cười, bàn tay to càng hướng về phía