
chỉ nói cơ thể hư nhược, bệnh vẫn chưa lành hẳn, cả
ngày ở trong phòng nghỉ ngơi. Nhưng lần này Vũ Văn Dung đích thân phái
người tới gọi tôi đi dự yến, làm sao tôi có thể không đi?
Ngồi
trước trang đài[3'> soi gương, gương mặt trong gương nhợt nhạt, hàng mi
dài thanh tú bị bao phủ bởi vẻ tiều tụy, mái tóc đen dài xõa ra sau
lưng, ngũ quan đoan chính trông càng đáng thương, đôi môi xám xịt, hầu
như chẳng còn giữ nổi sắc hồng.
[3'> Bàn trang điểm.
Vũ
Văn Dung, chắc chắn chàng ta rất muốn nhìn thấy dáng vẻ của tôi hiện
giờ? Tôi chăm chú nhìn mình trong giây lát, cắn cắn môi, lúc này đôi môi mới có chút huyết sắc. Nhếch mép lên, tập luyện một nụ cười thật rạng
rỡ. Cầm chiếc lược cẩn thận chải từng lọn tóc, tỉ mẩn chọn chiếc trâm
cài có khảm một viên ngọc tím cho hợp với đôi khuyên tai thủy tinh tím,
dùng nó để búi gọn mái tóc ra sau, mấy sợi tóc lòa xòa bên tai, trông cả người tôi có sức sống hơn nhiều.
Cố tình chọn một bộ sa y màu
đỏ có những hoa văn hồ điệp chìm, màu sắc vui vẻ này cũng như là một
cách để thị uy. Tôi hài lòng ngắm mình trong gương, đang định bước ra
ngoài cửa thì lại dừng lại, trầm tư suy nghĩ nhìn vào chiếc gương đồng
trên trang đài.
Mấy hôm nay, Tể tướng Vũ Văn Hộ nghe theo lời
của Vô Thần đạo trưởng, đã tỉ mỉ kiểm tra một lượt những chiếc gương
trong phủ, vẫn không tìm thấy chiếc gương Thanh Loan. Những gia đình
giàu có ở thời đại này thường khắc hình long lân quy phụng hay hình lục
lăng ở mặt sau của chiếc gương để đại diện cho sự cát tường, nhưng gương Thanh Loan được nước Diêu Trì mài mòn, xung quanh đều trơn nhẵn như
ngọc, không có một đường vân nào. Đặc điểm này của gương Thanh Loan tôi
cũng biết, nhưng âm thầm tìm khắp trong phủ Tể tướng cũng chẳng có thu
hoạch gì. Nhưng Vô Thần đạo nhân… Vì sao ông ta lại hiểu về gương Thanh
Loan như vậy? Tôi luôn cảm thấy ông ta là một nhân vật khó nhằn, có lai
lịch bất minh. Nhưng lúc này chẳng nghĩ được nhiều nữa, thở dài một hơi, tôi cố tỏ ra tươi tắn, bước chân ra khỏi cửa.
Khi tôi tới nơi
thì đã hơi muộn. Hôm nay là buổi gia yến tổ chức để chúc mừng Tể tướng
Vũ Văn Hộ đã xây một tòa kiến trúc rất cao cho Vô Thần đại nhân ở ngay
trong phủ Tể tướng. Nghe nói tòa lầu các đó được xây dựng dựa vào “Ngọc
Hư Quan” trên đỉnh núi Côn Lôn, được lấy tên là “Vô Thần Các”, xem ra
ông ta thực sự muốn giữ đạo nhân ở lại lâu dài trong phủ.
Đạo
gia đa số đều thích thanh tịnh, nhưng bữa yến tiệc này dường như hơi
nhiều người. Tôi mỉm cười tươi tắn bước vào, thỉnh an mọi người có mặt
rồi nhìn về phía Vô Thần đạo nhân, nói: “Thanh Tỏa tới muộn, nhưng vì có nguyên nhân, nên mong đại nhân thông cảm.” Nói rồi tôi hất tay áo lên,
nhẹ nhàng mở ra, nói, “Để chúc mừng tân các của đạo nhân hoàn thành,
Thanh Tỏa đã chuẩn bị một món quà mọn, không biết tâm ý ngài thế nào.”
Trên hai cuộn giấy tinh xảo, tôi viết lên hai dòng chữ uốn lượn: “Tề vạn vật hề siêu tự đắc. Ủy tính mệnh hề nhậm khứ lưu”[4'>. Nét chữ của tôi là do danh sư đào tạo, luôn uyển chuyển, sắc nét, để phối hợp với ý tứ của
câu thơ, tôi còn cố ý viết sao cho thật thoáng, có lẽ trông cũng không
tệ.
[4'> Bằng trời đất hề, tâm khoan khoái. Giao mạng sống hề,
theo người đi (Trích trong Kim Vân Kiều truyện. Dịch thơ: GS Đàm Quang
Hưng).
“Đạo nhân chu du tứ hải, tầm mắt và trái tim đều không ai sánh bằng. Chỉ có châm ngôn của đạo gia viết bởi Kê Khang mới xứng với
ngài, Thanh Tỏa hèn mọn, mong đại nhân tiếu nạp.” Tôi cuộn bức vẽ lại,
đích thân giao vào tay gã tiểu đồng sau lưng Vô Thần đạo nhân.
Kê Khang là một danh sĩ thiên cổ, là nhân vật đại diện cho phong lưu Ngụy
Tấn, câu thơ này lại bao hàm tư tưởng Đạo gia, ý của tôi muốn nói, ông
ta từ bỏ cuộc sống ngao du sơn thủy để bước chân vào phủ Tể tướng, trên
thực tế là một hành vi siêu thoát. Quả là một sự giả tạo.
Vô
Thần đạo trưởng thấy tôi khen ngợi mình thì hình như rất hài lòng, tự
đắc, vuốt chòm râu trắng như tuyết, cười nói: “Tiểu thư hữu tâm quá. Chỉ là bần đạo đã già, đâu thể sánh với Kê Khang hạc lập kê quần”[5'>. Nói
rồi ông ta bật cười cao ngạo như thể mình vừa kể một câu chuyện cười.
[5'> Tương truyền Kê Khang là người khôi ngô, tuấn tú, những người gặp ông
đều nói ông có ngoại hình đường hoàng, đứng đắn, chắc chắn là bậc cao
nhân. Trong “Dung Chỉ” có ghi chép lại, có người từng khen con trai của
Kê Khang như một chú hạc giữa đàn gà trước mặt Vương Nhung. Nhưng Vương
Nhung nói: “Đó là vì ngươi chưa gặp cha hắn”. Bởi vậy từ đó mới có câu
“Hạc lập kê quần” để khen ngợi những người ưu tú.
Cả bàn tiệc
yên lặng trong giây lát, mọi người chỉ lặng lẽ cười theo. Tôi thì lại
cười rất thật lòng, nghĩ bụng lão già này thật thú vị, đã hơn 60 tuổi
rồi mà còn muốn so sánh dung mạo với Kê Khang. Chắc cũng vì quá đắc ý
nên mới nói một câu tỏ vẻ không kính trọng người đời trước như vậy. Mọi
người chỉ nói ông ta đúng là người hào sảng chứ không để ý nhiều.
“Nét chữ của tiểu thư uyển chuyển mà vẫn không đánh mất sự mạnh mẽ, thực là
hiếm thấy. Lại thêm một câu thơ rất hay, chắc chắn bần đạo sẽ treo nó
tại