XtGem Forum catalog
Lan Lăng Vương

Lan Lăng Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322915

Bình chọn: 8.00/10/291 lượt.

ồng Diệp,

đang định lên tiếng trả lời thì tôi đã tiếp lời: “Thực ra Tư Không đại

nhân luôn thương yêu thần thiếp, cũng chình vì vậy mà Thanh Tỏa mới bị

các tì thiếp khác ganh ghét. Huống hồ nam nhân mà, ai cũng có mới nới

cũ.” Nói rồi tôi ngước mắt nhìn chàng, ánh mắt chan chứa tình cảm mà ai

oán, nhân lúc chàng đang cười, bèn nhanh nhẹn đánh mắt ra hiệu cho

chàng.

“Thanh Tỏa, khiến nàng chịu khổ rồi.” Vũ Văn Dung hiểu ý, bèn lại gần đỡ tôi lên, đôi tay to lớn nắm lên cổ tay bị sương đêm thấm ướt của tôi, hơi ấm lan dần ra.

Tay chàng rất lớn, rất ấm. Tôi

bị Vũ Văn Dung ôm trong lòng, cả người thấy thật khó chịu, đang định

giằng ra thì chàng đã đẩy tôi ra trước, tôi không kịp đề phòng, loạng

choạng lùi về sau mấy bước, suýt thì ngã xuống đất. Chàng hừ lạnh một

tiếng, trong mắt là sự khinh thường tột độ. “Chàng làm gì thế?” Tôi phẫn nộ nói.

“Câu này phải là ta hỏi

nàng mới đúng. Nói đi, rốt cuộc nàng tới đây có mục đích gì?” Vũ Văn

Dung chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói. Ánh mắt sâu thẳm nhìn vào tôi,

trong đó hàm chứa sự căm ghét.

Trước khi chưa gặp mặt, tôi đã

chẳng có thiện cảm gì với Tư Không đại nhân, bây giờ mới biết quả nhiên

con người này thật là vô lí. Tôi nổi giận, trên mặt nở một nụ cười rạng

rỡ, nhướng mày, dịu giọng nói: “Chàng đoán xem mục đích của thiếp là gì? Hay là có thể nói rằng, chàng hi vọng mục đích của thiếp là gì?”

Vũ Văn Dung hơi ngẩn người ra, nhìn tôi trân trân đầy thúc ép, trong ánh mắt thăm dò còn có cả vẻ kinh ngạc.

“Để người khác cảm thấy chàng say mê tửu sắc, hoang dâm vô độ chẳng phải là thứ mà chàng muốn sao? Vở kịch vừa rồi ta đã diễn rất đạt còn gì, chàng phải cảm ơn ta mới đúng chứ nhỉ?” Tôi ôm bờ vai, bĩu môi, chậm rãi nói. Thực ra nếu không phải là đã từng đọc lịch sử thì làm sao tôi có thể

nhìn thấu tâm tư suy nghĩ của chàng?

Mắt Vũ Văn Dung sáng lên,

trong đôi con ngươi đen láy là mưa gió kéo về. Ngay sau đó lại quay về

với vẻ điềm tĩnh, ánh mắt nhìn tôi càng thêm kinh ngạc. Dưới ánh trăng

bàng bạc, chiếc áo gấm của chàng khẽ bay lên trong đêm đen, ánh trăng

sáng như gương chiếu lên gương mặt với những đường nét góc cạnh của

chàng, nhìn từ xa trông thật anh tuấn vô cùng.

“Có điều xin Tư

Không đại nhân cứ an tâm, chàng và ta cùng trên một chiếc thuyền, hại

chàng chẳng có ích gì với ta. Thực ra mục đích của ta rất đơn giản,

chàng có dám làm một vụ giao dịch với ta không?” Tôi lạnh nhạt nói, nhìn gương mặt lạnh lùng của chàng, thầm thở dài một tiếng, một anh chàng

đẹp trai thế này mà sao tính cách lại đáng ghét đến thế, đúng là phá

hỏng cả một gương mặt đẹp.

“Hừ, nàng mà cũng đòi nói điều kiện

với ta sao?” Vũ Văn Dung nghe thấy thế thì ngẩn người ra, đôi lông mày

nhếch lên, khinh bỉ hỏi.

“Chàng…”

Tôi nổi giận, không

còn kiên nhẫn để nói tiếp với chàng nữa, đang định phát tác thì bỗng

dưng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ đằng xa vọng lại, tiếng ngọc bội va vào nhau nghe thật vui tai. Ngước mắt nhìn lên, Nhan Uyển được

một đám tì nữ dẫn đường, đang bước nhanh về chỗ tôi, thấy tôi với Vũ Văn Dung, thoạt đầu nàng ta thoáng khựng lại, ngay sau đó đổi sang một nụ

cười ngọt ngào, lại gần hành lễ với chàng rồi nói: “Uyển nhi tham kiến

Tư Không đại nhân.”

“Ừm!” Vũ Văn Dung ừ khẽ một tiếng, quay lưng lại không nhìn tôi nữa.

“Thanh Tỏa tỷ tỷ, tỷ tới rồi sao, muội ở Tây Uyển chờ tỷ lâu quá.” Nhan Uyển lại gần níu tay tôi, thân mật nói.

“Ha, cũng là nhờ bộ y phục mà muội tặng ta.” Tôi cười khẽ, lạnh nhạt nói.

Nhan Uyển ngơ ngác rồi nói vẻ kinh ngạc: “Câu này của tỷ là có ý gì? Bộ y

phục này là do sứ thần Tây Vực tiến công, chẳng nhẽ tỷ tỷ không thích?”

Vũ Văn Dung quay đầu lại, ánh mắt sáng lướt qua gương mặt của Nhan Uyển, không chút thay đổi.

“Tâm ý của muội muội thì làm sao ta dám không thích. Mà cũng vì tấm lòng của muội nên ta trong họa được phúc.” Tôi và Vũ Văn Dung vô tình chạm mắt

vào nhau, mỉm cười vỗ tay Nhan Uyển mà nói.

Lúc này đã là canh

ba, ánh sáng trắng nhàn nhạt đã xuyên qua bầu trời xanh thẫm, trời về

đêm gần sáng mang theo hơi thở lành lạnh.

Tôi và Nhan Uyển sánh

vai bước đi, nhưng trong lòng đang thầm đoán tung tích của chiếc gương

Thanh Loan. Dọc đường nàng ta cứ líu lo nói gì đó, đại khái là đưa tôi

về phòng nghỉ ngơi trước, chờ sáng sớm ngày mai sẽ đi gặp cô mẫu. Đi qua một dãy hành lang, hai bên đều là những tòa tiểu viện trang nhã, Nhan

Uyển đột ngột dừng chân lại, hào hứng nói: “Thanh Tỏa tỷ tỷ, lần này cha muội phái muội mang rất nhiều lễ vật tới tặng Tể tướng đại nhân, đều ở

trong Tương phòng, tỷ tỷ có muốn ngắm không? Đều là vật báu hiếm thấy

của sử lại các nơi gửi tới.”

Đã là nửa đêm, tôi tuy là rất mệt,

nhưng nghe thấy mấy tiếng vật báu hiếm có thì lập tức lấy lại tinh thần, vội vã nói: “Được thôi, hôm nay để tỷ được mở rộng tầm mắt.”

Nhan Uyển cười cười đắc ý, vừa quay sang bảo a hoàn mở cửa, vừa nói: “Toàn

là báu vật liên thành, đảm bảo tỷ tỷ được ngắm thỏa thuê.”

Trong Tây Tương phòng đặt 4 cái rương lớn bằng gỗ đào, khóa làm bằng vàng,

trong lỗ khóa tỏa ra tia sáng lấp lánh.