Ring ring
Lần Đầu Tiên Chúng Tôi Gặp Nhau Đại Loại Là Thế Này

Lần Đầu Tiên Chúng Tôi Gặp Nhau Đại Loại Là Thế Này

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321163

Bình chọn: 7.00/10/116 lượt.

đấy chứ? Sao mà món quà to thế?

Không phải anh ta vừa về từ Seattle đấy chứ?

Tôi nói: “Anh vẫn chưa về nhà?”.

Anh ta đáp: “Hôm nay vừa về sau đó vội tới công ty giải quyết mấy việc, rồi đi đón cô”. “Uh”… tôi không biết phải nói gì nữa, tại sao anh ta lại làm thế chứ? Tôi có

chút cảm động, lại có phần hoảng sợ, lại cảm thấy mình kéo dài thời gian tới 9h, khiến anh ta 24 giờ không được nghỉ ngơi gì, đúng là mình có

chút quá đáng… sững lại hồi lâu, tôi cảm thấy nên thể hiện thành ý của

mình, trong lòng vô cùng cảm động, nhưng cũng có chút bất an, tôi thốt

ra một câu mà chưa qua sự kiểm duyệt của bộ não: “Anh khách khí quá”.

Nói xong

tôi thấy mình ngu quá đi mất, thầm chửi bản thân, “Cái gì chứ, ***(tự

mắng) mày có biết nói chuyện không thế hả, nhiều câu khách sáo thế sao

mày lại nói một câu miệng lừa đối với mõm ngựa thế này chứ?” Anh ta ừ

một tiếng, dường như không hiểu ý tôi, thực ra tôi cũng có nghĩ gì đâu,

nhưng tôi đã linh hoạt tìm ra lý do không tới nhà anh ta rồi.

“Vậy anh mau về nhà nghỉ ngơi đi, tôi không làm lỡ thời gian của anh nữa, muộn thế này rồi.”

Tôi muốn mau chóng chuồn, hôm nay cũng là ngày cần phải kết thúc nhanh gọn.

Anh ta kéo

giật tôi lại suýt nữa thì đâm vàp vali, anh ta mau chóng túm lấy tay tôi rồi giơ nó lên trước mặt, nhìn chằm chằm tôi, không đến mức hung hãn

nhưng cũng không thân thiện chút nào, từng chữ từng chữ rành rọt:

“Lần sau tôi đi công tác về có phải em sẽ kết hôn không?”. Đầu óc tôi hôm nay không dễ điều khiển, anh ta xoay 180 độ khiến nó thêm choáng,

thấy gương mặt anh ta chình ình trước mặt, thêm anh ta đang trợn mắt,

túm tay tôi phát đau, giống như bắt trộm tại trận vậy, tôi không hiểu

tình thế ra sao, chỉ nghe thấy một câu không đầu không cuối như thế,

cũng không hiểu sao tự dưng anh ta lại đột ngột hỏi vậy nữa. Tôi không

tìm được nguyên nhân tại sao anh ta lại đột nhiên trở nên thay đổi thái

độ như thế, tôi có thể không làm rối chuyện này sao? Tư thế này cảu anh

ta giống như sắp đánh tôi vậy. Tôi nghĩ chắc do đêm khuya vắng người anh ta mới từ một người lịch sự lễ độ trở nên thú tính, nếu tôi bị anh ta

diệt khẩu chắc phải ngày hôm sau mới được phát hiện, tự nhiên trong lòng cảm thấy lạnh toát.

Tuyệt đối

không được chọc giận một tên cầm thú. Không nhớ là ai đã nói nữa, dù sao tôi cũng nhớ ra câu này rồi. Cứ đồng ý với anh ta là xong, mau mau sống sót trở về. Hàn Tín còn phải chịu nhục, Tư Mã Thiên bị cung hình còn

viết sử ký, tôi chả nhẽ không bằng người xưa sao”?

“A, chuyện

này ai biết được chứ?”. Tôi hồ đồ vừa đáp vừa nhìn sắc mặt anh ta, tôi

toát mồ hôi, anh ta cũng không có ý buông tay tôi ra.

“Tôi, cũng không rõ lắm….”.

“Kết hôn

mà, anh tình tôi nguyện…” thấy sắc mặt anh ta sầm lại tôi vội chữa: “Kết hay không kết thực ra cũng chẳng có ý nghĩa gì”.

Tôi sợ quá

sắp phát khóc rồi, nhưng dù sao cũng không được tỏ ra yếu thế trước mặt

kẻ ác (thầy giáo dạy thế). Nhưng giọng tôi đã ầng ậc nước, cuối cùng

cũng thốt lên được:

“Anh làm gì thế, buông tôi ra, tôi muốn về nhà”. Tôi không

biết do khí thế của tôi khiến anh ta sợ hay do giọng nói sắp khóc của

tôi khiến anh ta khôi phục bình thường, dù sao anh ta cũng buông tay tôi ra rồi, tôi vội vàng kiểm tra, hình của chiếc vòng tay đã hằn lên da

tôi, giống như xăm mình! Có điều may là chưa gãy xương.

Tôi bị anh

ta kẹp giữa xe và người anh ta, nhấc cằm tôi lên, rồi sát lại rất gần,

cảm nhận được hơi thở nóng bừng của anh ta phả vào mặt, anh ta nói:

“Ngày kia tôi lại phải đi công tác hai tuần, tôi muốn biết là khi tôi về còn có cơ hội không”.

Mặc dù

không hiểu lắm nhưng tôi cũng đoán ra anh ta có ý định theo đuổi tôi,

tôi hơi ngu một tí về vấn đề này, cũng không có kinh nghiệm yêu đương

thực sự, nhưng cũng sắp 30 rồi, cho dù chưa ăn thịt lợn nhưng chả nhẽ

chưa nhìn thấy lợn chạy bao giờ.

Nhưng trong tình thế này tôi không có thời gian để suy nghĩ chín chắn, tôi đồng ý ngay: “Có, có, chắc chắn có”.

Sau đó tôi cảm thấy câu này chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này.

Hình như anh ta cười nhạt một cái rồi nói: “Nói một lần là được rồi. Lên xe đi”.

Sau đó buông tay tôi ra.

Tôi thấy

anh ta quay người nhấc vali lên, vốn định giúp anh ta một tay nhưng lại

nghĩ, tôi hoàn toàn có lý do để thể hiện sự tức giận, phải tỏ ra kiêu

ngạo, không được tỏ ra nhiệt tình vồ vập, khiến người ta ức hiếp!

Tôi quay đầu chui vào xe.

Trên đường

về nhà tôi không nói gì cả, tôi càng nghĩ càng tức, chưa về tới nhà tôi

chưa dám phát tác. Anh ta cũng sầm mặt lại, chúng tôi giống như một cặp

vợ chồng chuẩn bị li hôn vậy!

Cuối cùng cũng về đến nhà, tôi vội nhảy xuống xe, anh ta thò đầu ra gọi tôi:

“Lần sau ra ngoài với tôi thì đừng đeo chiếc nhẫn đó nữa”. Sau đó đóng cửa xe đi mất hút.

Giờ tôi mới nhớ ra, ngón áp út của tôi đang đeo chiếc nhẫn của mẹ tôi tặng.

Đó là nhẫn mẹ tôi tặng!

Theo trực giác tôi hướng về phía anh ta gào lên, nhưng người ta sớm đã mất bóng.

Ngẫm nghĩ

một hồi, sao tôi phải giải thích với anh ta chứ! Cho dù tôi đính hôn với người khác, anh ta tự nguyện muốn hẹn tôi, như