Old school Swatch Watches
Lần Đầu Tiên Chúng Tôi Gặp Nhau Đại Loại Là Thế Này

Lần Đầu Tiên Chúng Tôi Gặp Nhau Đại Loại Là Thế Này

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321130

Bình chọn: 7.00/10/113 lượt.

nào vì muốn hợp với họ mà tôi phải biến bản thân mình thành cái hình

dáng thế này mới vui sao?

Bây giờ tôi không cần đàn ông!

Thật sự không cần.

Cuối cùng,

sau khi cắt tóc xong tôi mới hiểu ra điều ấy, tóc cũng chán chả thay đổi kiểu nữa, cuộc sống lại quay về điểm xuất phát.

Tôi còn tìm được một chiếc nhẫn của mình và đeo lên ngón áp út, đeo vào thật hợp

với dáng vẻ thành thục của tôi, cũng đỡ bị các chị em nhiệt tình quá hóa phiền.

Tôi còn tìm kính đeo lên nữa, đỡ phải nheo mặt khi nhìn người khác, nhìn thế giống háo sắc quá.

Tôi tìm lại chính tôi chưa được hai ngày thì nhận được điện thoại của anh ta. Lại gọi tới văn phòng của tôi nữa.

“Tôi về rồi”. Bổ đầu là câu này.

Mặc dù tôi

nghe ra giọng anh ta nhưng tôi vẫn cảm thấy hoang mang quá, con người

này sao tự nhiên thế chứ, cảm giác như tiếp theo tôi phải nói: “Em nhớ

anh quá, anh yêu”. Hoặc như “Cái tên chết tiệt này, mấy hôm nay anh đi

đâu thế hả?”.

Tôi định thần lại một lúc rồi giả vờ hỏi lại: “Xin hỏi ai đó?”.

Anh ta im lặng một lúc: “Tan ca tôi đến đón cô”.

“A, thế à, e rằng hôm nay nhiều việc lắm” tôi ngẩng lên nhìn một lượt, không ai chú ý đến mình “Để hôm khác có thời gian tôi liên lạc với anh nhé!”. Ý ngầm

là anh cứ đợi đi.

“Có việc thật à? Vậy đợi cô giải quyết xong vậy, chín giờ được không?”.

Giọng điệu

anh ta không khác gi ông chủ, hơn nữa bản thân tôi lại nói dối nên tự

dưng thấy chột dạ, không dám lằng nhằng nên đồng ý luôn.

Lạ thật, sao tôi cứ có cảm giác sợ anh ta thế. Chắc do lần đầu gặp nhau đã bị đâm vào mông rồi.

Cứ thế, năm giờ tan ca, tôi vẩn vơ ngồi trong công ty, online, đọc sách, nghe nhạc, lau giày, sơn móng tay, ngáp vặt, khó khăn lắm mới tới 9h, đó là hậu

quả của việc nói dối.

“Phải làm người thành thật” bố mẹ tôi đã dạy thật đúng.

Ra ngoài công ty đã thấy xe anh ta.

Anh ta còn cúi người mở cửa xe, cười với tôi, dường như gặp tôi anh ta vui lắm vậy, trong lòng tôi chợt thấy vô cùng ấm áp.

Ngồi trong xe, anh ta lấy ghế sau ra một món quà rất đáng yêu, nói tặng tôi.

Tôi vội cảm ơn, mở ra xem, my god, một sợi dây chuyền vàng trắng, còn có một mặt dây rất đẹp nữa.

Không không không, tôi nói liên tục mười tiếng “không”, sao tôi có thể nhận món quà đắt thế này của anh được chứ, không không không, tôi nói tiếp mười mấy

từ “không” nữa.

Ah ta cười và nói: “Coi như là một phần của 500 vạn bồi thường tổn thất tinh thần đi”.

Không

không không, không không không, tôi chỉ biết nói không, mất mặt quá “Tôi chỉ nói đùa thôi, anh đền tôi hai lọ dầu hoa hồng là được rồi”.

Anh ta vừa lái xe vừa nói: “Dây chuyền fake thôi, cũng chỉ bằng giá tiền của hai lọ dầu hoa hồng”.

Uh. Tôi thấy mình giống con ngốc hơn. Giả thật còn không phân biệt được nữa.

Anh ta đột nhiên nói: “Tóc của cô đáng yêu lắm, giống một con Pomeranian*”.

Tôi vẫn nghĩ về cái dây chuyền, không nghe rõ anh ta nói gì, nên vội đáp: “Cảm ơn anh”.

Anh ta nhìn tôi mất vài giây, chắc chắn tôi thật lòng cảm ơn anh ta, anh ta liền

bật cười. Tôi cũng không biết tại sao nữa, cũng cười theo, nhìn nghiêng

răng anh ta trắng quá! Sau đó

chúng tôi tới một quán trà âm nhạc, uống trà, nói chuyện, anh ta nói

không nhiều nhưng rất có sức hấp dẫn, thu hút tôi nói không ngừng, anh

ta ngồi nghe.

Từ hôm đâm

phải tôi, tới buổi triển lãm, cho tới việc anh ta đổi công tác, rồi

chuyến du lịch Seattle, chủ đề chung của chúng tôi cũng không ít.

Thế nhưng

không ai nhắc lại chuyện hôm đám cưới và chuyện đi xem mặt của tôi. Ngay cả tôi nói chuyện vui quá cũng quên mất, ngốc quá nên lại tâm sự với

người anh em mới quen này.

Giữa chừng

mẹ tôi gọi điện điều tra, tôi nói đi công việc, lát nữa sẽ về. Nghe xong điện thoại thấy sắc mặt anh ta không vui, cứ nghĩ là do tôi nói dối nên tôi vội vàng giải thích, nếu như tôi kể đang nói chuyện với bạn bè thì

bố mẹ tôi sẽ truy hỏi.

Anh ta ừ

một tiếng. Xem ra tôi không thể nói dối được rồi. Sau đó anh ta nói với

tôi, sở dĩ anh ra sầm mặt lại là vì lúc tôi nghe điện thoại anh ta nhìn

thấy nhẫn của tôi… Thời gian

trôi nhanh quá, đã 12 giờ đêm rồi, quán trà cũng sắp đóng cửa, tôi nói,

về nhà đi. Anh ta nói về nhà anh ta ngồi một lúc, cũng ở gần đây, cho

biết nhà biết cửa.

Chắc là do nhận đồ của người ta rồi nên tôi cũng ngại từ chối, nên nói “Cũng được”.

Lên xe tôi

mới hối hận. Quen người ta tổng cộng chưa đến nửa ngày, cho dù đòi

người ta 500 vạn, còn nhận của người ta dây chuyền rồi, sao đó nửa đêm

canh ba theo người ta về nhà, tôi là loại người gì thế này. Tôi trúng tà rồi chắc.

Tôi phải mau chóng nghĩ cách thoát thân mới được. Nhà anh ta quả nhiên rất gần, tôi còn chưa tìm được lý do thì đến nơi rồi. Thực ra không phải nhà anh ta mà chỉ là căn phòng anh ta thuê thôi. Chỉ có một

mình anh ta.

Dừng xe một cái anh ta đi ra sau cốp xe, tôi đang bận nghĩ xem có nên xuống xe hay

không, thế nhưng cũng không thể cứ ngồi mãi trên xe người ta được.

Nghe thấy anh ta lục cục sau xe tôi vội vàng xuống xe định giúp đỡ, tôi vốn là người nhiệt tình mà.

Thấy anh ta lôi ra một vali to, tôi sững lại, không phải định tặng tôi