
ải làm sao đây, nên làm thế nào đây?”
Cận Dĩnh ở trong phòng một mình, bước tới bước lui, nghĩ
ngợi về việc làm thế nào để có thể lợi dụng Kiến Thành kích
thích Diễn
Hạo.
”A….” Nàng không chú ý, đụng phải cái ghế cạnh bàn, mà cái
ghế lại tiếp tục đụng trúng cái bàn, khiến cho mấy quyển
sách nàng bày
trên bàn đều rơi xuống đầy đất.
Mấy bản đông cung mưu đồ từ bên trong bay ra ngoài.
”A, có cách rồi!”
Mẹ nói bình thường nam nhân sẽ muốn cùng nữ nhân làm chuyện
diễn ra trên ra trên mấy bức cung đồ kia, Lưu Kiến Thành chắc
chắn sẽ
không phải là ngoại lệ, nếu như vậy……….
Hắc hắc, nàng có kế hoạch rồi!
*A…..”
”A…..”
”A…..”
Mấy tiếng thét cường độ cao vang vọng khắp Vô Danh sơn
trang, suýt nữa khiến cho cả Vô Danh sơn trang bị kinh sợ.
Tất cả mọi người đều nhanh chóng tập trung tại nơi phát ra
âm thanh đó, mà người đến hiện trường đầu tiên chính là Diễn Hạo!
Bởi vì, bởi vì mấy tiếng thét chói tai kia chính là giọng của
Cận Dĩnh!
******************************************
”Dĩnh nhi!”
Đó là tiếng thét chói tai của nàng! Tại sao nàng lại phát ra
tiếng thét chói tai đó?
Lồng ngực của Diễn Hạo muốn nhảy ra ngoài, tâm trí cực kỳ rối
loạn, chỉ muốn nhanh chóng tìm được nàng!
Nàng xảy ra chuyện gì? Đến tột cùng là nàng đã xảy ra chuyện
gì? Nàng có việc gì hay không?
Hắn nhanh chóng xông về nơi âm thanh phát ra, giống như là
bay thẳng đến, sợ rằng nàng xảy ra việc gì, mà hắn lại không
kịp tới cứu nàng.
”Diễn Hạo ca ca……”
Hắn chạy nhanh đến hồ Minh Nguyệt, tâm trí còn chưa hồi
phục, còn chưa kịp nhìn rõ ràng mọi chuyện trước mắt, chỉ kịp
thấy Cận
Dĩnh khóc điên cuồng, nước mắt lã chã nhào vào trong ngực hắn.
”Ô….ô……….” Cận Dĩnh dùng hết sức khóc lớn, khóc còn hơn cả một
đứa bé sơ sinh.
”Có chuyện gì? Dĩnh nhi, có chuyện gì?” Diễn Hạo nghe được
tiếng khóc thê lương của nàng, trong lòng cũng thấy đau.
”Ta….Hắn….Ô……….” Cận Dỉnh nhìn về phía hồ, lại càng khóc lớn
hơn. ”Diễn Hạo ca ca, nhất định huynh phải giả oan cho muội!”
”Hắn? Diễn Hạo nhìn về phía hồ Minh Nguyệt, lúc này mới phát
hiện trên mặt hồ không ngừng xuất hiện bong bóng nước, có một cái đỉnh
đầu lức chìm lúc nổi, mặc dù trên mặt còn dính đầy bùn,
nhưng cũng có
thể nhận ra được đó là Lưu Kiến Thành. ”Hắn là gì muội? Dĩnh
nhi?”
Hắn quá hiểu rõ nàng, nếu không phải bị thiệt thòi lớn, nhất
định nàng sẽ không khóc thê thảm như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn hận không thể đem Lưu Kiến Thành kia băm
thành trăm mảnh.
”Hắn….Hắn muốn sờ người muội…..Ô…………..” Cận Dĩnh úp mặt vào
ngực Diễn Hạo, tiếp tục khóc, khóc đến mức thở không ra hơi.
Mắt Diễn Hạo lộ ra sát ý, dịu dàng nói: ”Ngoan, đừng khóc,
cho dù phát sinh bất cứ chuyện gì, ca ca cũng sẽ giúp muội lấy
lại công
bằng, có được hay không?”
”Không nên, ô………Ca ca, người ta không muốn tiếp tục đứng ở
đây………….Huynh đưa muội về phòng trước,có được hay
không…………….? Muội xin
huynh………….” Cận dĩnh thút tha thút thít nói.
”Được, được, được.” Diễn Hạo gật đầu với Cận Dĩnh, sau đó
quay về phía mấy đệ đệ, trong mắt có ẩn chứa ý tứ trách cứ
việc bọn họ
đến muộn. ”Hắn sẽ giao cho các ngươi xử lý, ta mang Dĩnh nhi
về phòng
nghỉ ngơi trước.”
”Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?”
Mới được vớt từ trong ao lên, Lưu Kiến Thành ướt đẫm đang
ngồi dưới đất, nhìn một đám nam nhân cao lớn dũng mãnh trước
mặt, bị dõa cho sợ đến mức run cả người.
”Chúng ta?” Huynh đệ Cận gia nhìn Lưu Kiến Thành đáng
thương, trao đổi với nhau một nụ cười khó lường.
”Thật sự là ta không có làm chuyện gì với nàng ấy, là nàng
ấy bày tỏ với ta trước, ngay cả sờ mó bọn ta còn chưa có, đã
bị đá vào
trong hồ, thật, thật mà……” Lưu Kiến Thành quơ quơ tay vội
vàng giải
thích, chỉ sợ, bị đám nam nhân trước mắt biến mình thành thịt
khô.
”Muội muội của ta sao có thể bày tỏ với ngươi được?” Cận Dực
trưng nụ cười giả tạo ra uy hiếp, vươn tay ra nắm lấy đầu của Lưu Kiến
Thành. ”Ngươi nói xem, thật sự là muội muội của ta bày tỏ với
ngươi
trước sao?”
”Thật………..” Lưu Kiến Thành thấy quả đấm của Cận Dực sắp hạ
xuống, vội vàng chỉnh miệng: ”Thật, à không phải, thật à
không phải, là, là ta….là ta……..”
”Như vậy mới đúng chứ!” Cận Dực vỗ vỗ vai, khẽ mỉm cười. ”Ta
biết mà, muội muội dễ thương xinh đẹp của chúng ta làm sao lại có thể
bày tỏ trước nam nhân được, nhất định là do ngươi muốn chạm
đến nàng
nhưng không được, cho nên mới thêu dệt ra những lời này, có
phải hay
không?”
”Không…………….” Lưu Kiến Thành trông thấy ánh mắt đe dọa của hắn,
vội vàng sửa lại lời nói: ”Dạ, dạ, dạ phải…….”
”Ta biết ngay mà, muội muội ta xinh đẹp động lòng người
thường khiến cho nam nhân mơ ước, nhưng mà xem ra nàng không
thích ngươi đụng chạm nàng, cho nên chúng ta không thể làm gì khác hơn là mời
ngươi về nhà.” Cận Dực treo nụ cười đáng tiếc trên mặt.
”Ta………..” Lưu Kiến Thành cảm thấy trong bụng đầy ủy khuất.
Căn bản là sự thật không phải thế! Nhưng mà….Trước mắt có
nguy hiểm đến tính mạng, cho dù hắn có chịu khổ cũng chỉ có
thể nuốt vào bụng.
”Sau khi trở về, không được hé nửa lời về việc của muội muội
ta, nếu kh