
người uống trà và tán gẫu xong, tiếp
theo chính là bái tổ tiên, ăn bánh trôi, chụp ảnh chung, bái biệt cha
mẹ, sau đó chú rể đưa cô dâu lên xe hoa, đoàn người chậm rãi đi đến
khách sạn.
Thời điểm bái biệt cha mẹ, Chu Văn Kỳ không có giống
như kiếp trước khóc đến nửa sống nửa chết , làm cho sắc mặt mọi rất khó
coi, lần này cô chỉ lẳng lặng rơi vài giọt nước mắt, bởi vì cô biết
chính mình sẽ thường xuyên về nhà, sẽ hiếu thuận cha mẹ thật tốt, cùng
một nhà anh trai cũng sẽ giữ vững thân thiết.
Trong hành trình, lái xe và phù rể rất hăng hái, nói đến mặt mày hớn hở. "Hôm nay thật sự là ngày lành, tôi ở trên đường nhìn thấy mấy đoàn xe kết hôn."
"Đó là tất nhiên, lão Đại của chúng ta kết hôn, ngày còn có thể không tốt sao?"
So với phía trước thảo luận sôi nổi, ngồi phía sau Chu Văn Kỳ và Lôi Dực
giống như cá chết, dù sao gặp mặt vẫn còn chưa đến mười lần đã phải kết
hôn, mỗi lần đều có người nhà bên cạnh, xấu hổ cũng không kịp, sao còn
có thể vui mừng rồi chuyện với nhau?
Nhưng là tiếp tục như vậy
không được a, cô đang phiền não nên phá cục diện bế tắc như thế nào,
chợt phát hiện trên trán anh có một tầng mồ hôi mỏng, nghĩ thầm rằng
chính mình liền chủ động một chút, hôn nhân luôn phải kinh doanh mới có
thể lâu dài.
"Cho anh lau mồ hôi." Cô từ trong túi trang điểm lấy ra một cái khăn tay, đặt vào trong tay anh.
Lôi Dực kinh ngạc nhìn cô một cái, cầm lấy khăn tay lau đi mồ hôi, trầm giọng nói: "Giặt sạch rồi sẽ trả lại cho em."
"Không cần, về sau giặt quần áo thì đưa cho em, nhưng mà anh phải phụ trách đi đổ rác nha!" Ở trong sinh hoạt một mình, cô cuối cùng cũng học được làm việc nhà,
giặt quần áo, cuốc đất, làm mấy món ăn cũng không thành vấn đề, mà cô
cũng hiểu rõ tính chất công việc của Lôi Dực, có khi không thấy bóng
người, có khi rảnh rỗi đến khùng, chỉ cần anh có lòng hỗ trợ là được
rồi.
Nghe cô nói như vậy, vẻ mặt kinh ngạc của anh càng rõ ràng hơn. "Em không cần vất vả như vậy, anh sẽ thuê người giúp việc đến dọn dẹp."
"Có phải là anh cảm thấy em cái gì cũng không làm được hay không?"
"Anh không phải ý này." Chẳng qua là nghe cha mẹ vợ nói...
"Trước để cho em thử xem đi, nếu em làm không được thì sẽ thuê người giúp việc, có được hay không?"
"Ừ." Anh gật đầu, tiếp tục duy trì trầm mặc, hai người thật sự không quen,
không lại không hay nói, lại càng không biết cùng nữ nhân ở chung, đành
phải một đường trầm mặc đến cùng.
Chu Văn Kỳ cũng không chờ mong
một lần liền chim hót hoa thơm, xuân về trên mặt đất, nhưng là đây xem
như là bắt đầu tốt phải không? Làm lại một lần cuộc đời, lần nữa kết hôn làm vợ chồng, lúc này cô sẽ viết ra một kết cục hạnh phúc.
Bận
rộn một ngày cuối cùng cũng kết thúc viên mãn, đêm đó mười giờ, Lôi Dực
và Chu Văn Kỳ đứng ở cửa yến hội, một bên phát kẹo một bên tiễn khách,
thỉnh thoảng lại cùng bạn bè thân thích chụp ảnh.
"Cháu trai ngoan, ông nội phải đi về nghỉ ngơi, hai người các cháu đã là
người lớn, có chuyện gì thì chính mình làm quyết định, có biết hay
không?" Lôi Chân do hai người trẻ tuổi đỡ, cảm thấy thỏa mãn đối
với cháu trai và cháu dâu dặn dò, Lôi gia gia cha họ Lôi, mẹ họ Chân,
bởi vậy có tên Lôi Chân, tuy nhiên cũng có người đùa giỡn gọi ông là cột thu lôi.
"Ông nội ngài yên tâm, chúng cháu sẽ thật tốt, ngày mai chúng cháu sẽ đến thăm ông." Chu Văn Kỳ cười ngọt ngào đáp lại, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này,
cô đối với vị lão nhân gia này đều rất tôn kính, trừ bỏ bởi vì ông nội
đã cứu ba cô, cũng bởi vì sự độ lượng của ông.
Quả nhiên, lúc nàng vừa nói xong, Lôi Chân liền vẫy vẫy tay nói: "Không cần, đi thăm lão già như ta làm cái gì? Hai đứa chính mình đi chơi, ta
rất bận, không cho phép đến ầm ĩ ta nghe thấy không?"
Lôi
Chân vốn là sống cùng cháu trai, từ khi quyết định muốn cháu trai kết
hôn, ông liền kêu cháu trai đi mua một bộ phòng mới, để cho đôi vợ chồng nhỏ có không gian thân mật, dù sao Lôi Chân cũng không tịch mịch, lão
bằng hữu của ông rất nhiều, còn có anh em bảo tiêu của công ty, hầu như
mỗi ngày đều có người đến thăm.
Lôi Dực không trực tiếp trả lời ông nội, phân phó người ở bên cạnh nói: "Ông nội uống nhiều, Đại Minh, Thiết Hùng các cậu chăm sóc ông nội, ngày mai nghỉ một ngày.
"Dạ!" Đại Minh và Thiết Hùng đều là nhân viên của công ty, bình thường mọi người
xưng huynh gọi đệ, Lôi Chân lại là nguyên lão của công ty, lần này đương nhiên là không thể chối từ.
"Nói bậy bạ, ông không có say rượu, ông là vui mừng!" Lôi Chân miệng mắng đi mắng lại, nhưng vẫn cười hề hề cho người ta đỡ đi.
Đến như Chu gia Đại gia trưởng Chu Dục Nhân, ông bình thường không thể uống rượu, tửu lượng cũng ba chén mà thôi, hôm nay bởi vì gả con gái, trăm
mối cảm xúc ngổn ngang sớm đã uống say, do vợ và con trai đỡ mới có thể
đứng vững, ông không có biện pháp lên tiếng, nhưng mà có con trai thay
mặt.
Chu Diệu Đình đến gần em rể cảnh cáo nói: "A Dực, Kỳ Kỳ nhà chúng ta liền giao cho cậu, cậu biết phải làm như thế
nào đúng không? Nếu Kỳ Kỳ có một chút không vui, cả nhà chúng ta sẽ đón
em ấy trở về."
Lôi Dực giống như là