Old school Easter eggs.
Lại Kết Hôn Làm Vợ Chồng

Lại Kết Hôn Làm Vợ Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322385

Bình chọn: 7.00/10/238 lượt.

cô phải sờ anh, ôm anh, cảm giác anh thật sự tồn tại, mà

không phải ảo giác của cô.

"Kỳ Kỳ, anh đã trở về. . . . . ." Giọng nói Lôi Dực toát ra vẻ suy yếu, trên người nhưng lại không có dấu vết bị thương, đều là bởi vì quan hệ với thuốc gây mê, anh cho đến bây

giờ vẫn còn choáng váng.

"Anh trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi. . . . . ." Trong lúc đợi từng giây từng phút , cô liều mạng bảo mình không thể khóc,

hiện tại rốt cuộc đã có thể khóc đi? Nước mắt vui mừng bừa bãi chảy ra, cô phải dùng sức nháy mắt mới có thể thấy rõ mặt của anh, vẫn là khuôn

mặt quen thuộc lại làm cho cô không có cùng cảm thụ, thì ra là anh đã là một phần mà cô không cách nào dứt bỏ, nếu như anh không trở lại, cái

nhà này sẽ không phải là nhà.

Lôi Dực mặc cho vợ ôm, trong yết

hầu một trận nghẹn ngào, muốn nói cái gì lại không mở miệng được, nước

mắt của cô giống như rơi vào trong lòng anh, ê ẩm, khổ khổ, lại lộ ra

một tia ngọt ngào.

Không khí có thể nói là duy trì tốt đẹp lãng mạn, cảm động lòng người, đáng tiếc nơi nào cũng đều có nhân vật làm mất vui. "Em nói chị dâu a, ngượng ngùng quấy rầy một chút, có thể hay không trước hết để cho đại ca ngồi xuống?"

Đại Minh đã sắp không chịu nổi, đại ca và chị dâu đều là tư thế đứng không vững, anh và Thiết Hùng đỡ cũng rất mệt mỏi!

"À! Được, ngồi xuống trước, ngồi xuống trước." Chu Văn Kỳ lúc này mới phát giác chồng mình "tư thế suy yếu" , nhanh chóng ngừng nước mắt , nâng anh đến trên ghế sofa, rót chén nước giúp anh uống xong.

"Anh không sao, em đừng khóc." Lôi Dực uống cạn sạch cả chén nước, âm thanh mới không khàn khàn như vậy .

"Em không khóc, anh trở lại em liền nín khóc." Chu Văn Kỳ nhận lấy khăn giấy mẹ đưa tới , lau qua nước mắt liền mỉm cười.

Thấy tình ý giữa cháu trai cùng cháu dâu, Lôi Chân thật dài thở dài, thật không biết thế nào hướng thân gia công đạo.

"Khụ! Chuyện đã điều tra xong, là cháu gái của Đinh Tuấn Nghiêu - Đinh Phiên

Phiên làm, nguyên nhân chính là cô ta có bệnh, nghe nói là chứng bệnh

nóng nảy ấm ức, Đinh Tuấn Nghiêu sẽ đích thân tới nói xin lỗi, Đinh

Phiên Phiên tối nay đáp máy bay về nước Mỹ, ba mẹ cô ta sẽ cùn đi theo

cô ta, về sau không cho phép cô ta trở lại Đài Loan."

"Chỉ đơn giản như vậy? Quá tiện nghi cho cô ta đi?" Chu Diệu Đình thay em rể bất bình, là đàn ông đều không thể nhận nhịn

chuyện như vậy, nhưng anh vừa mở miệng liền có chút hối hận, ông nội Lôi đau lòng cháu trai cũng thỏa hiệp, chắc hẳn là có lý do không thể không thỏa hiệp.

Quả nhiên, Lôi Chân tự trách cúi đầu. "Ông và ông Đinh có giao tình hơn bốn mươi năm, nếu như phải đi con

đường luật pháp, cháu gái của ông ta sẽ mất hết danh dự, A Dực ra cửa

cũng không tiện gặp người, là ông thật xin lỗi A Dực cùng Kỳ Kỳ."

"Ông nội, người đừng nói như vậy, người đã tận lực, nếu không có người ra mặt, A Dực còn chưa nhất định có thể trở về." Chu Văn Kỳ có thể hiểu rõ tình hình phức tạp, ngộ nhỡ truyền ra tin tức Lôi Dực bị chụp ảnh nude, anh về sau thế nào ngẩng đầu ưỡn ngực làm người,

thế nào ra mặt lãnh đạo công ty? Nếu như cô đụng phải loại chuyện không

thể cho ai biết này, tin tưởng Lôi Dực cũng sẽ thay cô suy nghĩ.

"Cứ như vậy đi, A Dực con nghỉ ngơi nhiều, hai ngày nữa chúng ta tới xem con." Chu Dục Nhân cũng không muốn hỏi chi tiết, ông nhìn ra ông Lôi có nỗi

khổ tâm, có một số việc không cần đánh vỡ nồi để hỏi đến cùng, sống đến

từng tuổi này nên hiểu được như thế nào lấy hay bỏ.

"Mẹ sẽ đi chùa xin cho cho các con cái bùa bình an, về sau nhất định sẽ bình an." Diêu Nhu An sợ con rể lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn, con gái bảo bối của bà cũng không thể goá chồng a.

"Cám ơn ba mẹ còn có anh trai, hai ngày nay mọi người cực khổ. . . . . ." Lôi Dực miễn cưỡng lên tinh thần nói.

Chu Diệu Đình phất tay một cái cắt đứt lời nói em rể. "Tốt lắm, đều là người một nhà nói cám ơn cái gì? Anh trở về lấy chút

thuốc cho cậu, vì hạnh phúc của em gái tôi suy nghĩ, cậu phải bảo trọng

thân thể."

"Anh, anh lái xe cẩn thận, nhắc nhở ba phải uống thuốc, mẹ con sẽ gọi điện thoại mỗi ngày. . . . . ." Chu Văn Kỳ đứng lên muốn tiễn người nhà, chợt một trận hoa mắt chóng mặt,

có thể là tinh thần quá căng thẳng, một khi buông lỏng lại không có sức

lực, trước mắt tối sầm lại liền mất đi ý thức.

Lôi Dực kịp thời

ôm lấy vợ, mặc dù chính anh cũng là thể lực cạn kiệt, nhưng anh không

thể để cho cô ngã xuống, ít nhất phải có anh làm đệm lưng.

Nhìn

Chu Văn Kỳ té xỉu ở trên người Lôi Dực, mọi người nhất thời cũng luống

cuống, hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn đi? Thật may là Lôi Chân trước khôi phục tỉnh táo, lập tức làm ra quyết định. "Nhanh đi lái xe, hai người bọn họ đều phải đưa đến bệnh viện!"

"Lôi phu nhân mang thai, chỉ là có hiện tượng sinh non, chúng tôi đã giúp cô ấy cầm máu, về sau phải dưỡng thai thật tốt, nếu không có thể sẽ không

giữ nổi."

Canh giữ ở ngoài cửa phòng phòng cứu cấp, nghe

giọng nói bình thản bác sĩ, mọi người không biết nên vui mừng hoặc khổ

sở, vui mừng là hai đứa nhỏ rốt cuộc cũng đã có tin vui, khổ sở là ngộ

nhỡ đứa bé không giữ