
nói: “Hai đứa đều đã dậy rồi
a? Bác sĩ nói một lát nữa sẽ đến tuần tra, mẹ đi mua cho hai đứa thức ăn dễ tiêu hóa, hai đứa có gì cứ từ từ nói, Kỳ Kỳ con không được suy nghĩ
nhiều nữa, phải nghĩ thay cho đứa bé, có nghe hay không?”
“Nghe được, cám ơn mẹ.” Chu Văn Kỳ ngoan ngoãn trả lời.
Diêu Nhu An xoay người đóng cửa lại, để lại không gian cho đôi vợ chồng.
“A Dực, sao anh cũng phải truyền nước biển? Anh có khỏe không?” Lúc này Chu Văn Kỳ mới phát hiện ra có cái gì không đúng, cô là té xỉu
cùng mất máu mới phải bổ sung dinh dưỡng, như vậy anh đây? Là bị thương ở đâu? Cô không dám tưởng tượng anh bị bắt cóc, trừ bị chụp ảnh khỏa than còn có cái gì?
Lôi Dực nhìn ra vợ mình lo lắng cùng vẻ mặt không dám hỏi nhiều, vì vậy chủ động giải thích: “Ngày đó anh lái xe đi làm, phát hiện có xe theo dõi mình, chờ hai bên vừa
xuống xe liền đánh nhau, anh không nghĩ đến đối phương dùng thuốc mê,
sau đó anh cũng bất tỉnh nhân sự, mãi cho đến khi ông nội và chú Đinh
xuất hiện. Đinh Phiên Phiên có nói cô ta chỉ chụp hình, mấy vệ sĩ cũng ở hiện trường, quần áo là vệ sĩ cởi, không có xảy ra chuyện khác.”
Thẳng thắn mà nói, Lôi Dực không quá tin tưởng lời của Đinh Phiên Phiên,
người phụ nữ điên đó cái gì cũng làm ra được, nhưng anh nguyện ý tiếp
nhận phần giải thích này, bởi vì đối với tất cả mọi người đều tốt, thân
là một người đàn ông đụng phải chuyện như vậy, sĩ diện tất nhiên là
không qua được, tiếp tục tìm tòi điều tra lại có thể tổn hại nhiều hơn.
Nếu như đối phương không phải là cháu gái của chú Đinh, nếu như sự kiện lần này không bao gồm khỏa thân, anh nhất định sẽ báo cảnh sát, đáng tiếc
thực tế không cho phép anh làm như vậy...
Nhìn chồng mình vẻ mặt phức tạp, Chu Văn Kỳ lập tức tỏ rõ tâm ý. “Bất kể như thế nào, em chỉ cần anh bình an là tốt rồi.”
“Ừ, em cũng phải bình an, bảo vệ tốt cho mình còn có con của chúng ta.” Anh không muốn nhớ lại chuyện xảy ra ở khách sạn, có thể trở về bên
cạnh vợ mới là quan trọng nhất, cảm tạ ông trời phù hộ! Bác sĩ nói thể
chất của anh đặc biệt nhạy cảm với thuốc mê, cần nhiều thời gian khôi
phục hơn so với người bình thường, nếu như bị đánh thuốc mê nhiều hơn
chút nữa, chậm một chút không có đưa đi bệnh viện, có lẽ sẽ tạo thành
hậu quả không cách nào cứu vãn được.
Vừa nghĩ đến chuyện này, anh không khỏi âm thầm kinh hãi, anh tự nhận mình có kinh nghiệm từng vào
sống ra chết, nhưng lần này hoàn toàn là thân bất do kỷ, muốn mạnh mẽ
chống cự cũng không có cơ hội, để cho anh hiểu ra được sức người nhỏ bé, vận mệnh cường đại, có lúc không thể không tin số mệnh.
“A Dực... Anh làm sao vậy?” Cô thấy đôi mắt anh mờ mịt, sợ anh bởi vì chuyện này mà lưu lại bong ma trong lòng, vội vàng cộng thêm một câu. “Những hình kia em khóa ở trong két sắt, chờ đến lúc về nhà chúng ta liền đốt.”
Vẻ mặt của anh rốt cuộc chuyển thành bình tĩnh, gật đầu nói: “Bên chú Đinh xử lý cũng rất sạch sẽ, sẽ không có ai truyền đi.”
“Vậy thì tốt.” Cô không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này, trừ phi anh tìm người nói chuyện, nếu không cô sợ làm anh bị tổn thương tự tôn.
Cô không muốn nói chuyện, anh lại có suy nghĩ khác, đưa tay đỡ cô ngồi
dậy, sợ thân thể cô còn yếu, nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực, lại kề sát vào tai cô nói: “Kỳ Kỳ, anh muốn hỏi em một chuyện, em có thể không trả lời, không cần miễn cưỡng.”
“Ừ, anh nói đi.” Cô nghiêng đầu tựa vào vai anh, nhiệt độ quen thuộc làm cho cô cảm thấy an tâm.
Anh trước tiên hôn mấy cái lên mặt cô, chờ gương mặt tái nhợt của cô có chút đỏ ửng, mới cẩn thận hỏi: “Có phải em thường nằm mơ thấy ác mộng, nằm mơ thấy anh chết?”
Không phải anh cô ý muốn kích thích cô, cũng không muốn tạo áp lực cho cô,
bác sĩ nói qua cảm xúc của phụ nữ có thai là vấn đề rất quan trọng,
nhưng anh cảm thấy đây là một nút thắt lớn trong lòng cô, nếu như vẫn
không đi đối mặt, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến sự mạnh khỏe và bình
an của thai nhi, vì vậy anh trước gõ gõ cánh cửa trong lòng cô, hi vọng
có một ngày cô sẽ nguyện ý cho anh mở ra.
“Anh... Làm sao anh biết?” Thân thể của cô có chút cứng ngắc, anh bắt đầu nhẹ vuốt lưng cô, một lần lại một lần trấn an cô.
“Anh nghe được em nói mớ, không chỉ một lần.”
“Em...” Cô có thể nói sao? Chuyển thế sống lại, từ tương lai trở về quá khứ,
mang theo trí nhớ sống lại một lần, nói thế nào cũng thấy rất hoang
đường!
“Không sao, lúc em muốn nói hãy nói.”
“Có một ngày em sẽ nói, chờ em.”
“Tốt, anh chờ em.” Bọn họ có thời gian cả đời, anh chờ được.
Bây giờ anh cần phấn chấn lại lần nữa, làm vệ sĩ nhất định phải hiểu rõ ưu
khuyết điểm của mình, sự kiện bắt cóc ít nhiều cũng làm cho anh hoài
nghi năng lực của mình, càng sợ sẽ không kham nổi trách nhiệm với vợ
con, vì vậy anh muốn nghĩ cách xây dựng lại tự tin, tìm về dũng khí, làm cho mĩnh vẫn là người kiêu ngạo.
Trên đường đời có lúc chạy nước rút, cũng có lúc đi bộ, tuy nói du lịch tuần trăng mật tạm thời không
đi được, nhưng bọn họ vẫn có thể cho mình nghỉ phép, tay trong tay từ từ đi, phong cảnh dọc đường có lẽ sẽ thay đổi người. Sau khi xuất viện, Lôi Dực bồi