XtGem Forum catalog
Lái Buôn

Lái Buôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323525

Bình chọn: 10.00/10/352 lượt.

kẻ đã đội mũ xanh (cắm sừng) lên đầu ngài là ai, không ngại đi tìm lâu chủ ở đây hỏi thăm một chút.

Nể tình ngài cắn răng ẩn nhẫn hai năm qua, không thu của ngài nửa phần

tiền bạc.”

“Tại hạ cáo từ.” Tống Thư Minh nghe xong

lập tức cầm thanh trường kiếm đang đặt trên bàn, đơn giản thông báo cho

Tông Trạch một tiếng rồi đứng dậy vào trong nội lâu tìm người.

Mọi người ngạc nhiên nhìn thư sinh công

tử cứ như vậy vô duyên vô cớ bỏ đi. Mỗi người đều nghi hoặc, không biết

vừa rồi Vân Nông rốt cuộc đã nói chuyện riệng tư gì với hắn.

“Mộ Dung đại hiệp.” Vân Nông lại quay sang, dùng ánh mắt trong vắt như nước nhìn người còn lại.

“Tại hạ có việc, cũng cáo từ đi trước.”

Hắn lập tức đứng dậy, đã sớm không còn muốn ở lại nơi phấn hoa này để

phải đứng ngồi không yên nữa.

“Tại hạ đột nhiên có chuyện quan trọng…”

“Tại hạ cũng vậy…”

Chỉ một chốc lát sau, trong đại sảnh vốn

trật cứng những nhân sĩ võ lâm đến đây giúp vui, đảo mắt đã bỏ đi sạch

sẽ. Gọi đuổi theo không ngừng cũng không thể giữ được, chỉ còn lại có

Tông Trạch cùng đám gia phó nhà hắn mà thôi.

“Minh chủ đại nhân.” Cuối cùng nàng cũng có tâm tư chiêu đãi vị khách quý hôm nay của mình.

Tông Trạch không có ấn tượng gì về nàng, “Không biết cô nương là…”

“Tại hạ chỉ là một lái buôn vô danh.”

Nàng đứng dậy, lễ phép vái chào hắn, “Gia huynh ngốc nghếch không giỏi

ăn nói, hôm nay tiểu muội đành phải thay mặt gia huynh phát ngôn bừa

bãi. Mong rằng minh chủ đại nhân rộng lượng bao dung.”

Gia huynh? Trên giang hồ, có ai không biết Long Hạng là con một chứ?

“Hôm nay tại hạ đến đây, cùng lắm cũng

chỉ muốn mời lệnh huynh luận bàn võ nghệ.” Tông Trạch cũng không vạch

trần nàng, khoan thai nói.

“Không được.”

“Vì sao? Lệnh huynh là người hiển hách

trong võ lâm. Ta nghĩ, tấm lòng lệnh huynh độ lượng, chứ không hẹp hòi

như thế đâu.” Trong lòng không có nhiều quanh co lòng vòng như nàng,

Tông Trạch thật ra cũng chỉ đơn thuần muốn luận võ mà thôi.

Nàng lắc lắc ngón tay, “Đây không phải là vấn đề độ lượng, cũng không phải là tranh giành điều gì, đương nhiên

lại càng không phải vì gia huynh sợ ngài.”

“Vậy là cớ gì??”

“Minh chủ đại nhân, ngài nói xem buộc

bánh chưng cùng nấu bánh quẩy, cái nào tốn tiền nhiều hơn?” Nàng không

vội trả lời hắn mà ngược lại hỏi một câu trên mây trên gió.

“Này, điều này có gì liên quan?”

“Sao lại không thể luận?” Vân Nông vừa cười vừa hỏi: “Chẳng phải đều là bán cái ăn sao?”

Không phát hiện ra tâm tư của nàng, Tông Trạch thản nhiên nói: “Chuyện này, trong đó tự nhiên có phần.”

“Đúng vậy, mặc dù đều là bán cái ăn, nhưng vẫn phải phân chia chủng loại đúng không?”

Hắn vẫn chưa nghĩ ra: “Chuyện này và chuyện tại hạ cùng lệnh huynh luận bàn võ nghệ có gì liên quan?”

“Tất nhiên có liên quan.” Nàng tằng hắng

mấy tiếng, bắt đầu rõ ràng bài giảng, “Ngài là nhất đại tông sư của võ

lâm, nhiều năm say mê võ học tạo nghệ, theo đuổi mục đích đạt đến cảnh

giới võ học. Còn chức nghiệp của gia huynh là sát thủ, võ nghệ chính là

một văn kiện xuất nhập quan trọng, coi trọng kỹ xảo giết người chỉ trong một chiêu. Ngài nói xem, ngài cùng huynh ấy có thể nhập chung lại để so sánh hay không? Cũng giống như lời nói mới đầu, mặc dù đều là học võ,

chẳng phải cũng đều phân chia chủng loại hay sao?”

“Chuyện này…” Hắn thật đúng là chưa từng nghĩ đến.

“Ngoài miệng cứ nói muốn luận bàn võ

nghệ, vậy ngài muốn cùng huynh ấy luận bàn cái gì? Kỹ xảo giết người

sao? Cho tới bây giờ, hai người cũng không cùng vị trí không cùng địa

vị, sao có thể nhập chung lại mà so sánh được? Theo ta thấy, không bằng

ngài so tài với huynh ấy xem ai giết được nhiều người nhất thì người đó

thắng, thế nào?”

Vân Nông cứ hỏi một câu là Long Hạng ngồi ở bên cạnh nàng lại liên tiếp gật đầu.

Tông Trạch cau mày, “Điều này có thểđem ra so tài được sao?”

“Sao lại không được.” Vân Nông sửa giọng

một chút, trở nên sắc xảo không buông tha, “Chẳng lẽ muốn huynh ấy cùng

ngài so tài xem ai có thể hành hiệp trượng nghĩa, chủ trì võ lâm công

đạo? Nhưng ngài cũng biết rồi đó, huynh ấy làm cái nghề sát thủ này, có

cần phải vì một phút tùy hứng của ngài mà đi làm những chuyện chưa bao

giờ làm như vậy không?”

“Nhưng tại hạ chỉ muốn cùng lệnh huynh ganh đua kiếm nghệ…”

“Khác ngành vốn như là cách núi, ngài

cũng đừng bắt ta phải lập lại.” Nàng không kiên nhẫn khoát tay, “Cùng

một chuyện mà nói quá nhiều lần, có ý nghĩa sao?”

Gia phó vẫn đứng sau lưng Tông Trạch,

thấy chủ tử nhà mình bị hỏi đến nỗi không có sức đánh trả, tức quá không chịu được liền nhảy ra chỉ vào mặt hai huynh muội bọn họ.

“Đúng là không biết xấu hổ, chẳng phải

chỉ là sát thủ thôi sao? Thân phận thấp kém, cùng hắn luận võ đã xem như cất nhắc hắn rồi!” Phải biết rằng thân phận Tông Trạch cao quý như thế

nào, nếu không phải võ nghệ của Long Hạng có thể xếp vào hàng đầu, ai

lại hạ mình đi tìm một tên sát thủ để tỷ thí chứ?

Nàng cười tươi như gió xuân, “Thật sao?”

Gia phó muốn xả giận cho Tông Trạch, dưới ánh mắt bén nhọn của nàng cũng phải lui về chỗ cũ.

“Không biết minh chủ đại nhân ng