Lái Buôn

Lái Buôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323453

Bình chọn: 9.5.00/10/345 lượt.

n pháp giải quyết nào chưa?”

“Đã an bài xong rồi. Thời gian này cứ tạm thời tránh hắn một chút đi.” Nàng đặt kim chỉ trong tay xuống, vừa nói vừa phân tâm nghĩ đến chuyện lúc

nãy khi Nghiêm Ngạn biết nàng muốn tới khách viện, mặt của hắn đen lại

đủ vắt ra giọt mực nước.

“Cô thật sự nắm chắc sao?”

Nàng buồn cười hỏi lại, “Chẳng lẽ ta sẽ trả tiền lại cho ngươi sao?”

Long Hạng cũng có đồng cảm, “Cũng phải, cô hành tẩu giang hồ đã lâu, ta nghĩ cô cũng không có khả năng đạp đổ chiêu bài của mình.”

“Uống

thuốc.” Nghiêm Ngạn từ ngoài đầu hè đi vào, phá vỡ không khí hài hòa sau giữa trưa trong khách phòng. Hắn ném mạnh cái khay trong tay xuống bàn.

Vân Nông hít ngửi mùi thuốc đang tỏa ra, đột nhiên cảm thấy không đúng liền ngăn cản Hàn Băng đang muốn bước đến lấy thuốc.

“Đầu gỗ, huynh đã bỏ thêm cái gì vào thuốc vậy?” Vì sao không ngửi thấy hương vị giống như lúc trước?

Không ngờ lại bị nàng vạch trần, Nghiêm Ngạn không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

“Đã thêm cái gì?” Nàng cũng không phải là Hàn Băng do uống quá nhiều thuốc

đắng mà hóa ra không cần phân biệt được hương vị, muốn lừa nàng sao?

“… Hoàng Liên.” Hắn không cam lòng, khai nhận.

“Có thể nói ra vì sao huynh phải làm như vậy không?” Mắt lạnh của Hàn Băng

quét đến, Vân Nông liền nâng một tay lên bảo hắn an tâm một chút, chớ

làm loạn.

“Muội may xiêm y cho hắn.”

Nàng thở dài, không biết nên làm thế nào với cái tật ghen bóng ghen gió của Nghiêm Ngạn.

“Nếu không giúp hắn may thêm vài bộ, huynh muốn hắn mặc cái gì bây giờ?” Nhớ ngày đó, Hàn Băng chạy nạn đến đây đúng vào cuối thu, nay đều đã sắp

đến mùa đông tuyết rơi rồi, chẳng lẽ lại để cho khách quý bị cảm lạnh

sao?

“Ta có thể cho hắn mượn.” Long Hạng có thể mặc của hắn, vì sao Hàn Băng lại không được.

Hàn Băng không hề cảm kích, “Tại Hạ có thanh toán ngân lượng nha!” Ai muốn mặc đồ cũ của hắn chứ?

“Được rồi, muội chỉ may giúp hắn hai bộ thôi, huynh đừng làm mò.” Nàng cầm

cái khay trên bàn lên đưa cho Nghiêm Ngạn, rồi trở lại tiếp tục may áo

ấm cho Hàn Băng.

Nghiêm Ngạn cũng không phải dễ sai phái như vậy, hắn vẫn đứng yên tại chỗ không chịu đi.

“Muội đừng quá thân cận với bọn họ.” hắn phòng bị, cứ dặn dò mãi.

“Chẳng phải bởi vì cùng sống dưới một mái hiên sao?” Còn tưởng rằng hắn sớm đã quen rồi, kết quả, hắn vẫn làm như đang đề phòng trộm cướp.

“Đừng để bọn họ nhìn ngắm muội mãi thế.”

“Bọn họ sẽ không có mắt như vậy đâu.” Ai giống hắn chứ?

“Đừng đối với bọn họ quá tốt.”

Đối với bọn họ quá tốt? Nữ nhân chuyên sống nhờ thu vét tiền của người khác là ai chứ? Tuy chưa từng khắt khe với khách, nhưng nàng có chỗ nào

giống như đối với bọn họ khách khí quá nửa phần?

Hàn đại gia nghe xong lập tức không chịu nổi, ném chén thuốc trên tay xuống bàn định đi qua dạy dỗ tên đồng nghiệp kia.

“Đừng làm vậy, đừng làm vậy…” Long Hạng cười lấy lòng, vội vàng ngăn hắn lại, “Tiểu tử kia chỉ là sợ nàng dâu chạy mất thôi mà. Người ta chẳng những

chia nhà mới cho chúng ta ở, nàng dâu lại cố ý giúp ngươi may áo, ngươi

còn không cho hắn ghen tuông sao?!”

Đôi mắt sắc như đao của Hàn Băng lại hung hăng chém đến người nào đó, “Hừ.”

“Được rồi, huynh cũng đừng trừng mắt nhìn hắn nữa.” Vân Nông cũng vội vàng

đuổi người, đẩy thân hình Nghiêm Ngạn ra ngoài. “Đi sắc chén thuốc khác

đi, không được bỏ thêm thuốc khác vào đâu đó. Hay là huynh muốn thương

thế của hắn không thể chữa lành, ở lại chỗ này lâu hơn?”

Nghe xong lời nàng nói, Nghiêm Ngạn miễn cưỡng bưng khay, lại trở về phòng

bếp sắc thêm một chén thuốc đắng nữa. Thần sắc Hàn Băng cũng bởi vậy mà

hòa hoãn lại, hiền hòa nói với nàng.

“Không ngờ ngươi còn có lương tâm.”

“Nhất mã về nhất mã, kinh doanh về kinh doanh, điểm ấy ta phân rất rõ ràng.”

Nếu không muốn hắn đi nhanh một chút, kỳ thật nàng cũng không muốn ngăn

cản Nghiêm Ngạn chỉnh đốn lại vị Băng Sương công tử có khẩu đức không

tốt này.

“Nghe Tiểu Nghiêm nói, ngươi không muốn gả cho hắn

lắm?” Cũng hùa theo nói chuyện phiếm, Long Hạng nhớ đến dáng vẻ vừa rồi

của Nghiêm Ngạn, không khỏi nhớ lại mấy ngày trước đây trong lúc lơ đãng Nghiêm Ngạn đã phun mật vàng cho hắn biết.

Hàn Băng khinh thường tặng nàng một câu, “Kén chọn quá đến hồi sau này ế ráng chịu.”

Vân Nông có vẻ chịu không nổi hai nam nhân lưỡi dài này, “Hai ta quen biết

nhau từ nhỏ, ta đã xem huynh ấy như người thân từ lâu, cho nên từ trước

đến giờ ta không nghĩ đến chuyện thành vợ thành chồng với huynh ấy.”

“Nhưng ta thấy các ngươi rất giống một đôi a. Ngày thường cử chỉ hành vi của

các ngươi có điểm nào không giống lão phu lão thê? Ngươi cần gì phải rối rắm vì hai chữ thành thân như thế? Chẳng lẽ thành thân rồi, hắn sẽ thay lòng hay sao, hay là ngươi yên tâm để hắn một mình?” Long Hạng nhướng

mi hỏi: “Ý ta nói là, tên ngốc đầu gỗ kia cũng không dư thừa tâm tư. Hắn chỉ muốn cùng ngươi định ra thân phận danh chính ngôn thuận, đoan đoan

chính chính chung sống cùng nhau. Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, sau này

ngươi chẳng phải vẫn muốn chung sống cùng hắn hay sao?

Vân

Nông dừng động tác trong tay, bị một lời của Long H


Ring ring