
cũng chỉ nuốt vào bụng. Mà tôi đâu còn cách nào, chuyện nhà
của Cửu gia tôi đâu thể xen vào. Nếu muốn Ngọc Trúc về sau được bảo vệ, có được
chút danh phận, chỉ sợ còn phải dựa vào cái bụng mà tranh giành. Mà loại chuyện
này tôi càng chẳng thể giúp được gì.
Cô ấy cười nói với tôi: "Lý cô nương đừng lo lắng cho
tôi, tôi biết phải làm thế nào mà." Sau đó lấy một cái túi hương trong giỏ
thêu mang theo, nói: "Hôm trước tôi vừa mới làm xong, các kiểu sợi chỉ đều
là ta đặc biệt phối vì cô nương đó. Cô nương giữ lấy đi, đừng trách tay nghề vụng
về."
Tôi nhận lấy túi thêu kim tuyến hình bướm kia, khen ngợi
nói: "Nếu bàn về khéo tay, ai so được với cô nữa?"
Hồng Nguyệt Nhi bưng trà bánh vào, thấy túi hương kia cũng
yêu thích không rời, xin Ngọc Trúc chỉ cách làm. Ngọc Trúc nói tỉ mỉ cho cô
nàng nghe, cuối cùng cô nàng lại thở dài: "Ài, nô tỳ biết cách làm rồi,
cũng thêu chẳng được thế này." Sau đó cô đưa túi hương cho tôi đeo lên,
nói: "Cũng chỉ có tiểu thư mới xứng để dùng."
Ngọc Trúc ngồi một lát liền muốn đứng dậy cáo từ. Tôi và Hồng
Nguyệt Nhi đều cực lực giữ cô lại dùng cơm chiều, cô cũng không từ chối nữa.
Tôi để Hồng Nguyệt Nhi dặn dò phòng bếp chuẩn bị vài món ăn, cũng may đầu bếp
này đã bị tôi huấn luyện thành quen nên làm cũng không có trở ngại gì.
Sau bữa cơm chiều, tôi sai người mắc xe đưa cô về, cô vẫn
khước từ không chịu. Tôi cũng không miễn cưỡng, nhân tiện nói: "Tôi tiễn
cô một đoạn."
Tiết trời đầu mùa đông có hơi lạnh, bên ngoài gió lớn, Hồng
Nguyệt Nhi cầm áo khoác ra. Tôi nói với cô: "Lấy cái áo màu đỏ, cổ áo lông
sóc ra đây luôn đi."
Tôi mặc áo màu xám tro, phủ thêm áo màu đỏ cho Ngọc Trúc, dắt
tay cô ra cửa. Chúng tôi ăn cơm rất sớm, sắc trời vẫn chưa tối. Đi cùng cô đến
chỉ còn một con phố, cô dừng lại nói: "Lý cô nương trở về đi, cũng sắp đến
nơi rồi."
Tôi nghĩ vào cửa nhà lão Cửu cũng chẳng có ý nghĩa gì, nói:
"Được. Một mình cô phải cẩn thận." Nói vậy nhưng cũng không buông tay
cô ấy ra, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Cô thật sự cam tâm đi theo hắn
ta sao?" Cô cười dịu dàng với tôi, bỗng nhiên đến gần tôi, môi lành lạnh
khẽ in lên mặt tôi, khẽ nói: "Tôi chưa bao giờ hối hận."
Tôi nhìn theo bóng lưng của cô dần biến mất ở góc đường mới
xoay người đi về. Một đoạn đường này, tôi cứ lờ mờ đi, so với lúc đi thì càng tốn
thời gian hơn.
Lúc sắp đến nhà, trời đã tối đen. Tôi đi đường tắt, chuẩn bị
đi từ ngõ hẽm phía sau vào, đột nhiên phát hiện có người đi theo phía sau. Đêm
nay không có trăng, mà tôi lại không mang theo đèn lồng, ở đây hầu như đưa tay
cũng không thấy được năm ngón, tiếng bước chân dồn dập nhanh chóng tới gần.
Trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt con khỉ gầy khô quắc ở Đồng
Lí xã. Là bọn chúng sao? Chúng còn tìm tôi làm gì?
Vì thế tôi chạy nhanh vài bước, người phía sau cũng chạy
theo, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn tôi. Người nọ bắt kịp tôi, một bàn tay đặt
lên vai tôi, tôi giống như tránh né, tay người nọ trượt vào khoảng không, nhưng
không hề dừng lại, trái lại còn nhích lại gần hơn, muốn ôm tôi từ sau lưng. Tôi
dùng khuỷu tay đánh vào ngực người đó, anh ta bị đau kêu lên, cũng không buông
ra, hai tay cầm lấy tay tôi, ôm chặt tôi. Tôi nghe được giọng nói kia, đã biết
là ai, cũng không giãy giụa nữa. Anh ta nói khẽ một câu: "Là ta." Tôi
đương nhiên biết là anh ta, bị anh ta ôm như vậy, tôi chẳng còn muốn nghĩ gì nữa.
Trong bóng tối, chỉ nghe tiếng thở dốc của nhau. Tôi cũng ôm
chặt lấy anh ta, vùi mặt vào ngực anh. Anh ta cúi đầu vội vã tìm môi tôi, tôi
cũng ngẩng đầu đáp trả, khi chúng tôi lại được hôn như vậy, tôi mới biết được
tôi vô cùng mong đợi cảm giác này. Tim anh đập dồn dập, môi lưỡi nóng bỏng quấn
quýt cùng với cái ôm mạnh mẽ lại dịu dàng, tôi biết, anh cũng nhớ tôi.
Không biết qua bao lâu, phóng túng trở thành chạm nhẹ, anh
ta hôn nhẹ vào khóe môi tôi, mặt và chóp mũi, anh ta nâng mặt tôi lên, dùng âm
thanh khàn khàn nói: "Đừng giận ta nữa."
Tôi "ừm" một tiếng, anh ta liền ôm tôi chặt hơn. Bỗng
nhiên nhớ đến chuyện gì, hỏi: "Đúng rồi, vừa nãy đánh chàng chỗ nào vậy?"
Nói xong đưa tay ấn ấn vào lồng ngực anh ta, anh ta bắt lấy tay tôi nói:
"Xương sườn ta bị gãy rồi. Nàng ra tay thật độc ác."
Ai kêu ngài lén lút! Mặc dù tôi ra tay rất nặng, nhưng nhiều
nhất cũng chỉ bị bầm tím thôi, có quỷ mới tin bị gãy xương cốt. Tôi vỗ nhẹ lên
vết thương, nói: "Là chỗ này phải không. Về nhà để phu nhân chàng thoa thuốc
cho, làm tan vết bầm sẽ không sao nữa."
Nghe anh ta nhịn đau kêu lên, có hơi đau lòng, cũng có chút
buồn cười, nói: "Lần sau đừng dọa ta nữa. May mà không mang theo
đao."
"Nàng mang đao làm gì?" Anh ta hỏi.
Tôi đáp: "Chuyên dùng để đối phó với những tình huống
như vừa rồi."
Anh ta 'hừ' lạnh, nói: "Nếu nàng sợ, cứ tìm người đi
theo là được. Làm gì có cô nương nhà nào mang đao bên người?"
Tôi cười nói: "Chàng hy vọng lúc nào chúng ta như vậy
cũng có người bên cạnh sao?"
Anh ta khẽ cười nói: "Sợ gì chứ? Chúng ta đâu cần phải
lén lút?"<>
Tôi liếc nhìn anh, nói: "Ừ, ta lén lút thành quen, cảm
giác