
ớm dọn ra khỏi nhà đó, không đến nỗi bị mất bát
cơm...Gần đây công việc của con có thuận lợi không?"
"Vẫn tốt ạ." Tô Mạt đáp.
Bà Tô nói: "Nếu vậy, con hãy giúp cậu con một tay, dù sao trước đây con cũng từng sống ở nhà cậu."
Tô Mạt bình tĩnh nhận lời, nhưng trong lòng hết sức lo lắng. Cô lại bắt
đầu trải qua ngày tháng gửi hồ sơ xin việc, nhưng chỉ gặp công việc cao
không với tới thấp không thông. Mỗi ngày cô ỉu xìu ở nhà đi chợ nấu cơm, đồng thời chăm sóc cậu và trông nom Chung Thanh.
Ông bà Chung sợ con gái út lại chạy đi gặp người đàn ông đó nên xin phép
nhà trường nghỉ ốm, bắt con gái ở nhà, mỗi khi đi ra ngoài đều có người
đi theo. Chung Thanh rất cố chấp, cô bé chống đối gia đình, không chịu
đi bệnh viện. Cô đã thay điện thoại mới, cả ngày kè kè bên người, thậm
chí đi nhà vệ sinh cũng mang theo điện thoại. Mấy lần Chung Minh tức
giận, giằng điện thoại kiểm tra danh sách cuộc gọi và tin nhắn nhưng đã
bị xóa sạch. Không tìm ra manh mối, Chung Minh đành đi công ty di động
lấy danh sách các số điện thoại gọi đến và gọi đi. Ai ngờ công ty di
động cho biết, số điện thoại này mở dịch vụ cấm kiểm tra nội dung cụ
thể.
Chung Minh hận đến mức nghiến răng kèn kẹt, Tô Mạt cũng hết cách, công tác tư tưởng không thông, chỉ có thể lưu ý quan sát em gái. Chung Thanh ngày
càng tỏ ra buồn bực. Dù thông minh đến mấy nhưng tuổi tác cô bé vẫn còn
nhỏ, khó có thể giả bộ điềm nhiên như người lớn, thần sắc cô ít nhiều
bộc lộ vẻ do dự bất định. Tô Mạt phát hiện ra điều này, cô đoán có lẽ
phản ứng của người đàn ông đó không như suy nghĩ ban đầu của Chung
Thanh, đừng nói tặng Chung Thanh "liều thuốc an thần", có khi anh ta còn chẳng thèm để tâm. Tô Mạt dặn Chung Minh: "Nếu em gái em muốn ra ngoài
thì mặc kệ con bé." Chung Minh mù mờ, Tô Mạt nói tiếp: "Chúng ta sẽ đi
theo Thanh Thanh."
Chung Minh hiểu ra vấn đề: "Đúng rồi, chúng ta phải tìm bằng được tên lưu manh đó, cho nó một trận."
Không ngờ câu nói này lọt vào tai ông Chung, ông lặng lẽ thở dài: "Con đừng
gây chuyện ầm ĩ, con làm vậy em gái con sau này sẽ sống thế nào? Con bé
vẫn còn nhỏ tuổi..." Từ lúc nhà xưởng xảy ra chuyện, chân lại bị thương, trong lòng ông Chung sốt ruột nhưng chẳng thể làm gì, do đó ông thường
trút bực bội vào con cái.
Nhưng con gái không hiểu tâm trạng thấp tha thấp thỏm, ném chuột sợ vỡ bình
của ông. Chung Thanh cuối cùng cũng tìm cơ hội trốn ra ngoài.
Đó là một buổi tối, Tô Mạt đi siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt của cả nhà.
Đi qua khu vực bán đồ ăn, cô bất chợt nhìn thấy một chiếc bánh ga tô
xinh xắn ở trong cửa sổ kính của gian làm bánh. Cô đột nhiên nhớ ra hôm
nay là sinh nhật mình. Nhưng nghĩ chuyện hai mươi tám năm cuộc đời vẫn
sống như vậy, cô vẫn chẳng làm nên trò trống gì, cô không có tâm tư ngắm nghía, lập tức xách túi đồ đi về khu chung cư.
Một chiếc xe hơi đỗ dưới bóng cây ở bên đường bỗng dưng bấm còi ầm ĩ. Tô
Mạt quay đầu, thấy người tài xế hạ cửa kính, thò nửa đầu ra ngoài, để lộ hàm răng trắng sạch sẽ như áo sơ mi trên người ông ta: "Xin hỏi, cô có
phải là Tô tiểu thư không?"
Tô Mạt không quen biết người này. Tuy nhiên, ông ta không giống người tự
dưng vô cớ bắt chuyện, cô cũng không tiện ngoảnh mặt làm ngơ.
Người đàn ông rất thẳng thắn, đưa cho Tô Mạt một phong thư, nói rõ là ý của
chủ tịch hội đồng quản trị, hy vọng Tô Mạt đi tổng công ty làm việc.
Công ty này chính là tập đoàn An Thịnh.
Tô Mạt nhất thời không thể "tiêu hóa" thông tin này. Trong lòng cô vừa
kinh ngạc vừa chán ghét, cô bất giác cất giọng oán hận: "Đây là trò đùa
giỡn của mấy tên họ Vương để tìm thú vui, hay là bà chủ của ông có mối
thù với cháu trai bà ấy?"
Người đàn ông mỉm cười, hỏi ngược lại Tô Mạt: "Tình hình tìm việc của Tô tiểu thư đến đâu rồi?"
Tô Mạt nhìn ông ta, không lên tiếng.
Người đó tiếp tục mở miệng: "Rốt cuộc là đùa giỡn hay cơ hội, phải xem cách
nhìn nhận của từng người. Miếng thịt từ trên trời rơi xuống, nhiều người đều tưởng là gạch đá nên không dám động vào."
"Trên trời không bao giờ có thịt rơi xuống."
Người đàn ông lại cười: "Đối với người này là mật ong, với người khác là thạch tín, với tôi là miếng thịt, còn anh là hòn đá."
Vì chuyện của Chung Thanh, Tô Mạt càng hận tâm lý gặp may, cô lập tức quay đầu bỏ đi. Đến khi đi một đoạn khá xa, cô mới phát hiện trên tay vẫn
còn thư tuyển dụng. Tô Mạt vừa định tìm thùng rác vất phong thư, đột
nhiên có người chạy tới ngăn cô lại.
Chung Minh kéo tay Tô Mạt, cất giọng vô cùng tức giận: "Em vừa mới ra ban
công phơi quần áo, con nha đầu đáng chết đó đã biến mất. Bố em rất nóng
ruột, nói có bò xuống đất cũng phải đi tìm con bé. Em, em..." Chung Minh giậm chân: "Lần này bắt được nó, không lột da nó em không phải họ
Chung..."
Tô Mạt không khỏi lo lắng: "Chị đã dặn em trông chừng con bé...Bây giờ chúng ta biết đi đâu tìm?"
"Đều tại em tự nhiên rỗi hơi tìm việc để làm, hay là chúng ta đi quanh khu vực này xem sao."
Tô Mạt thở dài một tiếng, lắc đầu.
Chung Minh sắp khóc đến nơi: "Nếu không tìm ra con bé, em biết ăn nói thế nào với bố em? Bố em nghe thấ