XtGem Forum catalog
Là Yêu Hay Hận

Là Yêu Hay Hận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323550

Bình chọn: 9.00/10/355 lượt.

ói sẽ đưa em đi, tôi điên rồi mới để hắn làm vậy!"

Ánh mắt hắn như một cái lồng giam trói buộc cô. Còn cô chỉ cảm thấy đau đớn, trong giây lát sau, cô như một cái xác không hồn, cô chẳng còn gì nữa, ngón tay cô buông lỏng, trước mặt đều là màu đen, cô đã ngất đi.

Tiêu Bắc Thần lẳng lặng ôm cô đi khỏi ngõ, mấy binh lính hạ súng, đi tới kéo xác Mục Tử Chính về một cái ngõ khác. Máu trào ra từ ngực Mục Tử Chính thành một đường, còn con diều bướm sống động kia cuối cùng không bay lên cao nữa, mà tà tà bay xuống, chầm chậm đáp xuống đất trong yên lặng.

***

Căn phòng trống vắng không hơi ấm.

Cô dựa người trên giường, nghe tiếng ồn ào bên ngoài. Giọng Vân Nghệ loáng thoáng vọng tới, đều là những lời sai bảo người hầu. Mỗi từ, mỗi câu đều khiến lòng cô lạnh ngắt, cô ngơ ngẩn ngồi đó, cô vẫn còn nhớ dáng vẻ hắn khi cười, đôi mắt đen sáng như đá quý đó rực rỡ, cô còn nhớ cảnh hắn nằm trên đường, máu me đầm đìa, máu chảy theo kẽ đá trên đường, diều rơi xuống rồi, sau này không còn cơ hội nào bay lên...

Cô hại chết hắn, là do cô đã hại hắn chết.

Cô chỉ ngồi như vậy, như một bức tượng, cơ thể nhẹ bẫng như con diều đứt dây, người chẳng còn chút lực, cứ thuận theo gió bay là xong.

Lúc Tiêu Bắc Thần đẩy cửa vào thì thấy một cảnh như vậy, cô hơi nghiêng đầu nhìn cánh cửa ban công, tóc đen dài xõa xuống, cả người rất yên tĩnh, thậm chí như không có cả tiếng hít thở.

Hắn đứng bên cửa nhìn cô một lúc lâu rồi mới đi tới vén lại chăn cho cô. Cô vẫn không động đậy, ánh mắt không hề có tiêu cự hay sức sống, hắn biết cô chẳng thèm để ý tới mình. Hắn lặng lẽ nói: "Dì bảy bảo sẽ tổ chức hôn lễ của em tư trước, còn của chúng ta thì để tới tháng mười hai. Mấy ngày nữa dì sẽ đến thăm em."

Mắt cô khẽ chuyển động, vẫn nhìn vào cánh cửa như cũ, miệng cười giễu cợt: "Hóa ra tôi cũng có hôn lễ? Tôi bất trị thế này quả là làm khó cho anh."

Một câu nói đơn giản cũng đâm thẳng vào tim, hắn đứng đó, tay nắm chặt chiếc ghế bên giường, hít sâu một hơi rồi cười nhạt: "Em không cần phải nói thế, tôi không cảm thấy khó khăn gì cả. Dù gì em cũng có một mình tôi, điều này em nên rõ."

Cơ thể cô run mạnh, ngoảnh đầu trừng mắt nhìn Tiêu Bắc Thần một lúc lâu rồi nói: "Tiêu Bắc Thần, nếu muốn tôi kết hôn với anh cũng được, anh phải đồng ý một chuyện."

Hắn bật thốt lên: "Chuyện gì?"

Cô nhìn hắn, cái nhìn lạnh buốt thấu xương, gằn từng chữ: "Một là anh giết Tiêu Bắc Thần, hai là giết Lâm Hàng Cảnh."

Sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

Cô vẫn nhìn thẳng hắn, biết sẽ chẳng thế đấu lại hắn, nhưng cô biết hắn đau chỗ nào, biết hắn để ý chuyện gì, vì vậy cô mới dễ dàng ép hắn đến góc chết như thế, cô không sợ hắn, cô chỉ muốn hắn biết mình hận hắn nhiều đến mức nào.

Tiêu Bắc Thần đối diện với ánh mắt cô trong vài giây, cuối cùng tự cười chính mình, giọng hắn lãnh đạm nhất có thể: "Được, vậy tôi thỏa lòng em!"

Hắn ôm vai cô lại, rút khẩu súng của mình ra rồi đặt vào tay cô. Khẩu súng cầm tay đó nặng trịch kéo cả cánh tay cô thõng xuống. Mặt cô tái nhợt, ánh mắt hoang mang và run rẩy, cô vẫn còn nhớ khoảnh khắc khẩu súng này chĩa vào Mục Tử Chính, cô vẫn nhớ hình ảnh sau khi hắn trúng đạn rỗi ngã xuống trước mặt cô. Cô đau lòng đến cực hạn, cầm khẩu súng chĩa vào Tiêu Bắc Thần, tay không ngừng run. Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Em giết tôi thì em có thể đi, còn không thì đừng bao giờ nghĩ tôi sẽ thả em!"

Bàn tay cầm khẩu súng càng run mãnh liệt hơn, cả người cô lạnh toát, nhưng dường như cô đã tìm ra lối thoát cuối cùng rồi, cô nghiến răng nói: "Tiêu Bắc Thần, nhất định anh sẽ bị báo ứng!" Sau đó cô cầm súng chĩa vào chính mình, nhắm mắt, bóp cò.

Mà Tiêu Bắc Thần vẫn lặng lẽ đứng đó.

Khi cô mở mắt ra liền thấy khuôn mặt xuất hiện nhiều lần trong những cơn ác mộng, hắn nhìn cô, vẫn ánh mắt lành lạnh đó, u tối đó, phẫn nộ mà điên cuồng. Hắn chẳng nói chẳng rằng chỉ giành lấy khẩu súng từ tay cô, mở chốt an toàn "lách tách" rồi bắn thẳng vào bình hoa nhiều màu trên giá gỗ lim. Cùng với tiếng hét bật ra từ miệng cô là tiếng vỡ vụn của bình hoa. Binh lính ở dưới lầu kinh ngạc, cầm súng chạy lên, chưa kịp xông vào thì đã nghe tiếng Tiêu Bắc Thần quát: "Cút hết đi!"

Ngay lập tức ngoài cửa im ắng hẳn, cô ngẩn ngơ nhìn bình hoa vỡ vụn đó, hắn giơ tay đỡ người cô, nhìn cô chằm chằm: "Tôi nói cho em hay, nay em đã vào tay tôi thì có muốn chết cũng không dễ dàng thế!"

Trái tim cô từ tuyệt vọng và uất ức trở nên tĩnh mịch, như tro tàn sau khi lửa cháy. Cô tóm lấy bàn tay hắn cắn thật mạnh, hắn không hề nhúc nhích, mặc cô cắn. Cô chẳng có sức ngồi thẳng, dựa nửa người vào bên giường, nhưng vẫn cố gắng cắn hắn, cô hận hắn đến thế, tức hắn đến thế... Nước mắt cô rơi xuống mu bàn tay hắn làm hắn giật mình, hắn kéo cô đến trước mặt mình, không nói nhiều mà chỉ hôn lên môi cô.

Lâm Hàng Cảnh kinh ngạc, lại sợ tới mức không thốt nên lời, giãy cũng không ra được, hắn ôm chặt cơ thể yếu ớt của cô vào lòng, đôi môi ấm áp áp lên hai cánh môi cô. Nụ hôn sâu này nhắc cô nhớ lại đêm ác mộng nọ, cô biết hắn muốn làm gì, cô trợn trừng mắt, hận hắn đến mức gần như điên lên nh