
ử thành Bắc Tân, quần áo lụa là, hoa ôm đầy lòng. Nay thiếu soái ra chiến trường, chỉ huy quân đội, thỏa ý tung hoành. Sống chết, vinh nhục mới hiện rõ đại nghĩa anh hùng - Tiêu tướng quân chống giặc Nhật." Cuối cùng kết bài bằng mười mấy chữ: "Thiếu soái trẻ tuổi không thẹn với trời đất, tướng quân nhà họ Tiêu tự nguyện mất cùng thành."
Trên báo có ảnh của hắn, khuôn mặt quang minh chính đại, mắt mày đen nhánh. Cô chỉ lẳng lặng nhìn tờ báo, vừa nhắm mắt lại thì nước mắt bèn rơi xuống, lách tách rơi trên giấy, làm ướt cả trang.
Tiêu Nam Quy ngồi trên ngựa gỗ, ôm đầu ngựa lắc lư, cậu nhìn Lâm Hàng Cảnh đang ngồi bên bàn rồi nói khe khẽ với Trầm Khác đứng bên: "Mẹ khóc."
Trầm Khác nói: "Vậy chúng ta phải ngoan không được hư." [VôDanh@Kites'>
Trầm Yến Thanh thấy cô như vậy thì lòng cũng buồn bã, hắn nói nhỏ: "Tiêu phu nhân, trên báo chỉ viết là không rõ tung tích, cũng có nghĩa là chưa biết sống chết..."
Lâm Hàng Cảnh giơ tay gạt đi nước mắt, đáp lời: "Nhất định anh ấy vẫn còn sống, sẽ có một ngày anh trở về tìm tôi."
Giọng cô vừa kiên định vừa cố chấp làm Trầm Yến Thanh ngẩn người, trong lòng tràn đầy chua xót: "Tiêu phu nhân, cô cần chú ý sức khỏe..."
Cô ngồi đó, ngoảnh mặt đi, nhìn đám hoa bên ngoài cửa sổ.
Hắn nói, còn em, còn thành Bắc Tân thì anh vẫn ở đây.
Hắn nói, Lâm Hàng Cảnh, anh cần em cả đời!
Hắn nói, Lâm Hàng Cảnh, em hãy nhớ, Tiêu Bắc Thần anh cả đời này chỉ yêu một người con gái, chính là em!
Trong cái đêm tuyết đó, cô đồng ý ký giấy kết hôn, hắn vui mừng đến mức điên cuồng, ôm cô xoay vòng trong trời tuyết, hết một vòng lại một vòng. Cô hoảng hốt nhắm mắt lại, tuyết như rơi càng dày hơn, bốn bề đều là tiếng tuyết, giống như cả thế giới đã thay đổi màu sắc.
Đó chính là tất cả hạnh phúc của hắn.
Giọng hắn vẫn còn vang bên tai cô, rõ ràng và thân thiết, như đã khắc sâu trong tim. Cô vẫn còn nhớ hết thảy, hắn nhìn cô nói: Cả đời này anh chẳng sợ gì, chỉ sợ em khóc. Nếu có thể để em ngừng khóc thì anh tình nguyện chết.
Hắn cười nói với cô: Em xem em nhiều nước mắt thế này, nếu anh chết một lần, em khóc một lần cũng ngập cả thành Bắc Tân, đúng là mỹ nhân khuynh thành, hại nước hại dân.
Cô ngồi ngẩn ngơ như một bức tượng, lông mi ẩm ướt, nước mắt vẫn không thể cầm được, còn người gạt nước mắt cho cô vẫn chưa thấy về.
Một cơn gió thổi tới làm tờ báo trên bàn bay xuống đất. Tiêu Nam Quy nhìn thấy liền xuống ngựa, chạy vài bước đi nhặt báo, trừng đôi mắt đen to nhìn bức ảnh chụp trên đó rồi ngẩng đầu hỏi: "Mẹ, ai đây?"
Cô đi đến ôm lấy con vào lòng, nói khẽ: "Là ba con."
Tiêu Nam Quy nhìn nước mắt trên mặt cô, cậu chớp chớp đôi mắt trong veo, lại cúi đầu ngắm bức ảnh trên báo, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Mẹ đừng khóc, con đảm bảo ba chắc chắn sẽ về."
Ngay cả khi tất cả còn mờ mịt, giọng nói trẻ con đó lại mang đến vô số hy vọng. Cô "ừ" khẽ một tiếng, vuốt ve khuôn mặt bé: "Chúng ta ở đây đợi ba về nhé?"
Tiêu Nam Quy gật đầu: "Vâng, chúng ta cùng đợi ba." Cậu còn cố ý thể hiện vẻ kiên quyết để làm mẹ cậu vui lòng. Quả nhiên mẹ cậu khẽ cười, cậu cũng vui đến mức cười lên, giơ cánh tay nho nhỏ chùi đi nước mắt trên mặt mẹ. Lúc này cậu mới vừa lòng ngồi trong lòng mẹ mình, ngắm đôi hoa tai đung đưa phía trên. Cậu nghịch ngợm giơ tay bắt lấy, ngọc châu như một giọt nước mát lạnh, nằm im trong lòng bàn tay nho nhỏ của cậu...
Hết chính văn.
Khi cô cầm khay thuốc vào, cô nghe tiếng rên đau đớn của hắn, sau đó thấy con dao phẫu thuật của Vuitton tiên sinh cắt đi phần hoại tử ở lồng ngực hắn. Máu tràn hết ra. Cô sợ đến mức hai tay run rẩy, khay thuốc suýt nữa thì rơi xuống. Y tá đứng một bên quay người lại gọi cô: "Tề Tuyên, nhanh nhanh mang kìm cầm máu tới đây!"
Cô vội vội vàng vàng chạy qua, hai tay còn chưa kịp hết run, đồ trên khay va đập thành tiếng leng keng. Cô nhìn thấy máu từ lồng ngực hắn bắn ra nhuộm đỏ cả người Vuitton tiên sinh. Bên tai cô có tiếng ong ong. Cô giúp y tá giữ chặt cơ thể không ngừng co giật trong cơn hôn mê của hắn, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Vuitton tiên sinh cắt đi phần thịt thối, tiếng dao khoét vào thịt càng vang rõ hơn trong căn phòng nho nhỏ mà yên tĩnh này. Nghe đến mức cô cảm thấy sợ hãi tột độ. Còn cả người hắn rung kịch liệt, tay chợt nắm chặt lấy tay cô.
Tay hắn rất to, lạnh lẽo, dường như sắp bóp nát cả tay mình. Hiện giờ cả thành đã bị phong tỏa, thuốc mê trong giáo hội còn vô cùng ít, không đủ cho hắn dùng. Cô biết hắn đang chịu đựng cái đau mà người thường khó mà chịu nổi, vì vậy cô mặc kệ hắn siết chặt tay, lòng cô cũng khó chịu vô cùng, nước mắt liền rơi lã chã xuống mu bàn tay hắn..
Nhiều nước mắt như vậy...
Ban đầu cơ thể hắn đang run rẩy rất mạnh, bỗng dưng nó ngừng run, nằm yên ổn tại đó. Đến cả Vuitton tiên sinh tay cầm dao mổ cũng thấy kỳ lạ.
Cô cảm thấy bàn tay nắm tay mình ngày càng nóng lên, chung quanh yên lặng đến đáng sợ. Trên trán hắn đều là mồ hôi, tiếng hít thở dồn dập chầm chậm bình ổn lại. Tề Tuyên ngẩn ngơ nhìn, sau đó thấy đôi môi trắng bệch của hắn khẽ động đậy, giọng nói cực nhỏ gọi một cái tên: "Hàng Cảnh..