
rống to,“Quan Hi Thần, cậu làm gì Nhược Tuyết của ta vậy? Nó sao lại khóc?”
Vừa rồi tiểu tử này đem Nhược Tuyết nhà bọn họ lôi đi, hắn cũng không ngăn cản, nghĩ đến tiểu tử này chính là không muốn cho bọn họ hai ông cháu ở chung, sợ hắn cùng nàng nhận mặt, cho nên rời quán cà phê đi về, hắn vẫn chưa đi tìm cháu gái, mà là đi bệnh viện tiến hành kiểm tra, nhưng ở trên đường về nhà, lái xe mới nói phía trước có hai người thoạt nhìn rất giống Quan Hi Thần cùng Nhược Tuyết.
Hắn nhìn kỹ, quả nhiên là bọn chúng, vội vàng bảo lái xe dừng lại, không nghĩ tới xuống xe lại nhìn thấy cháu gái mang bộ dáng khóc như mưa.
Dùng ngón chân nghĩ cũng biết Nhược Tuyết nhà hắn nhất định là bị hỗn tiểu tử này khi dễ, vì thế hắn vội vàng mệnh lệnh hai cái bảo tiêu theo trên xe cùng xuống dưới nói:“Các cậu nhanh chút đem bọn họ tách ra!”
Đợi không được cô vợ nhỏ tha thứ , Quan Hi Thần nguyên bản cũng đã đủ buồn, hiện tại vừa thấy Phương Dật Thành xuất hiện, nhịn không được đầu càng đau, nhưng là cho dù đau đầu, hắn cũng nhất định không buông cô vợ của mình.
Hắn vội vàng đem tiểu nữ nhân âu yếm kéo đến phía sau, tiếp theo tay chân gọn gàng một quyền một cước đánh hai cái bảo tiêu.
Nhanh chóng chấm dứt, hắn căm tức Phương Dật Thành,“ Nhược Tuyết của ông? Nói cho ông, Nhược Tuyết hiện tại là của tôi, nàng đã là vợ tôi !”
“Lão gia gia……” Tâm tình loạn thành một đoàn , Phương Nhược Tuyết nhìn thấy Phương Dật Thành, giống như gặp được cứu tinh, hiện tại nàng thầm nghĩ muốn thoát than khỏi tên lừa gạt, vì thế không chút nghĩ ngợi đi tới chỗ hắn, Quan Hi Thần không lưu ý, không kịp cản nàng, khiến nàng một đầu thẳng tiến trong lòng Phương Dật Thành, ôm hắn lớn tiếng khóc kể.
“Ô…… Lão gia gia, Quan Hi Thần là kẻ lừa đảo, ô…… Hắn gạt cháu hắn là ngưu lang, kỳ thật hắn là kẻ có tiền, còn gạt cháu cùng hắn kết hôn, ô…… Cháu muốn cùng hắn ly hôn……” Nàng nói năng lộn xộn vừa khóc vừa kể lể.
“Ly hôn? Em nghĩ cũng đừng nghĩ!” Tâm căng thẳng, hắn bước lên, lập tức đem nữ nhân muốn bỏ trốn ôm vào lòng.
Hắn thật vất vả quyết định, thật vất vả thích một người , thích đến nghiện, thật vất vả cảm thấy chính mình tìm được cô vợ thích hợp, làm sao có thể để nàng rời đi?
Nếu chỉ như vậy liền ly hôn, kia chẳng phải là rất buồn cười ?!
Phương Dật Thành nhíu mày, ánh mắt lợi hại nhìn về phía hắn,“Quan Hi Thần, nếu cậu không cho tôi một cái công đạo, tôi sẽ tìm ba mẹ cậu nói chuyện.”
Thanh niên này hơi quá đáng! Biết rõ Nhược Tuyết nhà hắn hiện tại đã có trưởng bối, cư nhiên cứ như vậy tùy tiện cưới cháu gái bảo bối, thậm chí ngay cả một cái hôn lễ đều không có.
“Ông muốn tìm ai thì tìm, ông cho ông là ai nha? Quản được chuyện tôi cùng Nhược Tuyết sao?” Hắn khinh thường cười lạnh.
“Tôi là ông nội của Nhược Tuyết, hiển nhiên là quản được.” Thật mạnh gõ quải trượng, Phương Dật Thành tập tễnh chậm rãi tới gần hắn.“Nhược Tuyết, lại đây, có ông ở đây, ai cũng không thể khi dễ cháu!”
Nghe vậy, hai người đồng thời sửng sốt.
Quan Hi Thần không nghĩ tới hắn cư nhiên thừa nhận hắn là gia gia nàng vào lúc này, cả người ngốc điệu, tay cũng không tự giác buông ra.
Cảm giác bàn tay to buông lỏng, Phương Nhược Tuyết nhân cơ hội giãy khỏi Quan Hi Thần, chạy đến bên người Phương Dật Thành đỡ lấy hắn, nước mắt cũng không chảy, chính là dùng cặp mắt đỏ nhìn ông khách quen,“Lão gia gia, ông đang nói cái gì a?”
“Ngoan, cùng ông nội về nhà, ông sẽ cho cháu biết hết thảy.”
Lấy lại tinh thần, Quan Hi Thần cười lạnh một tiếng. Được rồi, nếu ông ta bất nhân, cũng đừng trách hắn bất nghĩa.
Tao nhã hai tay khoanh trước ngực, hắn cười.“Nhược Tuyết, vẫn là anh nói cho em đi. Ông ta thật là ông nội của em, nhưng là năm đó ba em bởi vì cố ý muốn kết hôn với mẹ em, đã bị ông ta đuổi ra ngoài,đoạn tuyệt quan hệ cha con, cho nên dù về huyết thống ông ấy là ông nội em, nhưng trên thực tế lại đã sớm cùng em không có quan hệ gì.”
Phương Nhược Tuyết nghe xong, chỉ cảm thấy một trận mờ mịt, nàng trước nhìn Quan Hi Thần, lại nhìn hướng lão nhân, cuối cùng mới thật cẩn thận mở miệng hỏi:“Lão gia gia, hắn…… Hắn nói là thật chăng?”
Hạ ánh mắt, Phương Dật Thành gương mặt buộc chặt, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc, hắn hơi hơi gật đầu,“Hắn nói đúng.”
“Ông…… Ông thật là ông nội của cháu?”
“…… Đúng.”
“Kiaai năm nay…… Ông đã biết cháu là cháu gái ông?”
Phương Dật Thành yên lặng lại gật đầu,“Ông biết.”
Hai hàng lệ lại lần nữa không chịu khống chế từ trong mắt Phương Nhược Tuyết chảy ra, mà lần này, liền càng không thể vãn hồi.
“Nhược Tuyết, đừng khóc.” Vừa nhìn thấy nước mắt vợ yêu, Quan Hi Thần tâm tình xem trò hay của lão nhân kia cũng không còn, lập tức vọt đến trước mặt nàng, đem nàng ôm vào trong lòng dỗ dành.
Lão nhân này thật sự khiến người chán ghét, bởi vì vấn đề di sản thiếu chút nữa đem Nhược Tuyết hại thảm, hiện tại lại hại nàng khóc, mỗi lần xuất hiện một chút chuyện tốt đều không có, thật không biết là xuất hiện làm chi !
Thấy hắn ôm cháu gái thân mật, Phương Dật Thành hận không thể dùng quải trượng đem đánh chết xú tiểu tử n