Kim Cương Tình Nhân

Kim Cương Tình Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322021

Bình chọn: 8.5.00/10/202 lượt.

kiến của nàng?

Ân…… Được rồi, nàng có điểm không chí khí, cũng không phải không nghĩ gả cho hắn, cho nên không phải thực để ý hắn không cầu hôn, trọng điểm là –

Đúng vậy, nàng nghĩ tới! Trọng yếu nhất là thực tế, bọn họ hẳn là nên có tích cóp tiền một chút mới kết hôn, cho dù giản lược hết thảy không cần tổ chức hôn lễ, nhưng chi tiêu sau này còn có thêm quỹ nuôi con nha?( S: chị quả là biết tính xa , anh có phúc lắm đấy..Anh Thần : chuyện *vênh mặt*)

Không, không đúng, vấn đề này là rất trọng yếu, đúng vậy, nhưng nàng giống như đã quên một chuyện trọng yếu, ân, rốt cuộc là cái gì chứ……

Liếc nhìn nàng một cái, Quan Hi Thần biết rõ, ngu ngốc này đang đánh nhau trong đầu, cho nên hắn không tiện quấy rầy.

Lấy điện thoại cầm tay ra, hắn thuần thục gọi điện,“Này vô ích, cho cậu nửa giờ, mang theo chứng minh cùng con dấu, thuận tiện tìm a Hải, đến sự vụ sở Tiểu Thiên…… Vô nghĩa, tới đó đương nhiên là muốn kết hôn !”

Hắn đeo tai nghe điện thoại, đợi cho Lộ Nhĩ Bạch tiếng gầm gừ biến mất, mới bắt đầu nói,“Tôi đang lái xe, không nhiều lời, nếu trong vòng nửa giờ cậu không thể đuổi tới, chúng ta hai người từ nay về sau tuyệt giao.”

Nói xong, gọn gàng đem điện thoại cắt đứt, lại mở điện thoại gọi Tiểu Thiên, đe dọa hắn, hắn muốn nửa giờ sau kết hôn, văn kiện chính hắn nghĩ biện pháp.

“Em không mang con dấu nha, làm sao bây giờ?” Phương Nhược Tuyết không nhớ nổi đã quên cái gì, nhưng chuyện này cũng rất trọng yếu.

Nhưng nàng cũng quên, thời điểm nàng nghĩ như vậy đã tính gả cho Quan Hi Thần.

“Yên tâm đi, phụ cận sở sự vụ công chứng viên khẳng định sẽ có con dấu, làm cái mới không mất nhiều thời gian.” Hắn thả chậm tốc độ lái xe. Xem ra, tiểu ngu ngốc nghĩ thông suốt, là muốn gả cho hắn.

Kết hôn a, lại sớm mấy tháng, hắn nhất định không tin loại sự tình này sẽ phát sinh, thà rằng tin tưởng Lộ Nhĩ Bạch cùng a Hải có một chân còn hơn…… Ân, quên đi, này tỉ như làm cho người ta thực không thoải mái.

Dù sao hắn kết hôn,mà cũng chỉ có hắn mới toàn tâm bảo hộ quyền lợi của nàng.

“Vậy là tốt rồi, em nghĩ còn muốn chuẩn bị……” Không thích hợp, nàng nhất định còn quên cái gì quan trọng.

Nhưng kế tiếp, không có thời gian cho Phương Nhược Tuyết tự hỏi.

Đi ngang qua phòng con dấu, bọn họ khắc lại hai cái, còn vòng qua hiệu vàng mẹ Quan Hi Thần thường tới, mua một đôi nhẫn, sau đó nghênh ngang tiến vào sở sự vụ công chứng.

Nửa tiếng sau, Quan Hi Thần cùng Phương Nhược Tuyết chính thức thành vợ chồng, thập phần nhanh chóng.

Không may, khi đi ra sở sự vụ, Phương Nhược Tuyết rốt cục nhớ tới cái quan trọng nàng đã quên…… Nàng xong đời !

Vẻ mặt như đưa đám ngồi trên xe, nàng làm sao có thể? Nàng làm sao có thể quên?

Đúng vậy, nàng đã quên nàng còn có một đứa em trai ở nước ngoài, nếu hắn về nước biết nàng không nói đã kết hôn, kia nàng có thể muốn gặp, chính mình tuyệt đối sẽ bị mắng đến thối đầu, về phần Quan Hi Thần…… Không cần suy nghĩ, khẳng định là chết rất khó nhìn.

Ô ~~ nàng mới kết hôn, sẽ không phải thủ tiết đi?!(S : em thật hâm mộ trí tưởng tượng của chị)

Hôn thú nằm trong tay, Quan Hi Thần tâm tình rất tốt, thực khoái trá huýt sáo lái xe, không phát hiện vợ hắn dùng ánh mắt vô hạn phức tạp nhìn hắn.

Tốt lắm, tiểu ngu ngốc hiện tại là vợ của hắn, hắn xem lão hồ li Phương Dật Thành kia còn có thể làm gì!

Phía trước, tầm nhìn trống trải, một mảnh cỏ xanh mơn mởn, trên nền cỏ là một tòa biệt thự hoa lệ đứng sừng sững, toàn bộ một màu lam, giống như đứng lặng ở bờ biển lãng mạn Aegean tràn đầy thơ mộng.

Quan Hi Thần đem xe lái vào sân, hắn kéo Phương Nhược Tuyết xuống xe.

Lấy lại tinh thần , Phương Nhược Tuyết rốt cục thấy rõ hoàn cảnh, khó hiểu hỏi,“Hi Thần, đây là nơi nào?” Sẽ không là ngay cả hưởng tuần trăng mật tìm khách sạn tốt lắm đi?

“Gọi anh chồng yêu.” Hắn không trả lời vấn đề của nàng, mà là sửa lại xưng hô của nàng.

“Ách……” Mặt nàng đỏ lên, nhất thời kêu không ra tiếng.

“Thiếu gia, cậu đã trở lại?” Đằng trước, một quản gia nam tử trung niên ục ịch chạy lên trước tiếp đón.

Quan Hi Thần lạnh lùng gật đầu,“Trần quản gia, mẹ tôi đâu?”

“Phu nhân đang ở phòng khách uống trà.” Trần quản gia cung kính theo bên người hắn, ánh mắt nghi hoặc thỉnh thoảng nhìn gương mặt nữ tử xa lạ,“Thiếu gia, vị này là?”

“Vợ tôi, kêu thiếu phu nhân đi.” Quan Hi Thần hào phóng đắc ý giới thiệu.

“Thiếu phu nhân?” Trần quản gia khiếp sợ tuôn ra một tiếng hét lớn.

Phương Nhược Tuyết bị Quan Hi Thần mang vào đại sảnh, bị kim bích huy hoàng(nguy nga lộng lẫy) trong đó làm cho kinh sợ, không quên mờ mịt hỏi:“Hi Thần, ông ấy là ai vậy? Vì sao gọi anh thiếu gia, bảo em thiếu phu nhân?”

“Em sẽ biết vì sao.” Hắn mang theo nàng đứng ở trước sô pha đại sảnh, đem hôn thú cầm ở trong tay vung trước mặt lão mẹ, ôm cô vợ mới cưới ngồi xuống đối diện, chân bắt chéo, trên mặt lộ vẻ dương dương tự đắc cười nhạt.

“Lâm phu nhân, thay mẹ giới thiệu, đây là Phương Nhược Tuyết, cô vợ con mới cưới vào cửa. Vợ à, gọi mẹ đi. Mẹ không phải vẫn bức con lấy vợ sao? Hiện tại con cưới, mẹ sẽ vừa lòng đi? Trần quả


XtGem Forum catalog