
cùng phòng……
“Không phải quy củ mới, vốn quy định chính là như vậy, thành lập khế ước sau một ngày, vì thí nghiệm quyết tâm hai người duy trì khế ước, nên định kỳ chấp hành động tác đóng dấu.” Hắn biết hắn không chỉ là thích nàng, mà là yêu nàng.
Hắn có thể chờ nàng chậm rãi phát hiện yêu hắn, này còn đầy thú vị, nhưng hắn cũng không tính thả chậm cước bộ chính mình,cái gì nên làm vẫn là cứ làm.
“Em cảm thấy anh sản xuất quy củ thực phức tạp nha, lần sau giấy trắng mực đen viết ra tốt lắm, miễn cho em quên.” So sánh “Khế ước dưỡng ngưu” với hôn thú thực giống nhau nha!
Rót một chén nước cho nàng, Quan Hi Thần cười gian xảo,“Đúng rồi, anh thiếu chút nữa quên, không chỉ muốn định kỳ chấp hành động tác đóng dấu, mà hình thức đóng dấu cũng phải đổi……”
Màu vàng của nắng sớm chiếu lên rèm cửa hồng, Quan Hi Thần mở to mắt, xoay thân, vươn cánh tay dài ôm nữ nhân bên cạnh.
Hắn ôm làm cho nàng khẽ hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm ở trong ngực hắn quang lõa cọ cọ, sau đó tiếp tục giấc ngủ.
Hắn không phải lần đầu tiên ở bên cạnh nữ nhân tỉnh lại, nhưng lại là lần đầu tiên không nghĩ rời khỏi nữ nhân sau khi tỉnh dậy.
Ngón tay nhẹ phẩy qua khuôn mặt hồng như quả táo làm cho nàng hơi hơi rung lông mi, bất quá vẫn không rời mộng đẹp.
Nàng có được làn da như trẻ con làm cho chúng nữ nhân đố kỵ, mỗi lần sờ hắn đều yêu thích không buông tay, cho dù nhìn qua nàng trang điểm kiều mỵ mê người, hắn vẫn thích nàng không chút phấn son, tươi mát tự nhiên hơn.
Cảm giác bị quấy rầy, Phương Nhược Tuyết lắc khuôn mặt, giãy dụa nâng tay, ý đồ không muốn hắn quấy nhiễu.
“Ha ha –” Hắn nhịn không được phốc xích cười, này ngu ngốc liền ngay cả bộ dáng ngủ đều có thể khiến hắn bật cười.
Đại khái tưởng chuông báo thức vang, nàng lại nâng tay hướng chỗ phát ra âm thanh, còn không có lễ phép vỗ vỗ, muốn tắt đồng hồ báo thức.
Quan Hi Thần ác ý một ngụm ngậm đầu ngón tay của nàng mà cắn mút, sau một lúc lâu, chủ nhân đầu ngón tay rốt cục nhận thấy có điểm không thích hợp.
Mí mắt hơi hơi run run, nàng khốn cực hoang mang mở hai mắt, đập vào mắt là khuôn ngực quang lõa rắn chắc, nàng trì độn từ trong ngực ngẩng đầu hướng về phía trước nhìn –
A — hắn đang làm gì? Sao lại ăn ngón tay nàng?
Không, không đúng, là làm sao hắn có thể đẹp trai như vậy? Bộ dáng vừa tỉnh ngủ dong lười lại mang điểm tà khí, làm sao có thể gợi cảm như vậy? Hại lòng nàng thẳng thắn nhảy nha……
“Tỉnh?” Nhìn nàng mở hai mắt, bộ dáng không nhúc nhích, Quan Hi Thần không thể không hoài nghi nàng đang ngủ không cần nhắm mắt.
“Ân.” Thuận theo gật gật đầu, nhưng suy nghĩ còn không có quay lại, nàng hình như quên gì đó.
Vừa mới nàng nghĩ đến gì ? Nha, đúng rồi, nghĩ đến hắn đẹp trai, nước miếng nàng đều phải chảy xuống.
Không, không đúng, cái gọi là trọng điểm hẳn là đáp án cũng có tính kiến thiết.
Tỷ như……“A –” Phương Nhược Tuyết lớn tiếng kinh hô,“Anh vì sao ở phòng em?!”
“Không đúng, anh còn nghĩ, em muốn hỏi hẳn là không phải cái này.”
Không phải chứ, ngay cả nàng muốn hỏi cái gì hắn cũng biết?!
Được rồi, nàng nhớ rõ hắn tối hôm qua nhắc tới chuyện đóng dấu, nàng lại hỏi về hình thức thay đổi là cái ý tứ gì, tiếp theo, hắn hôn nàng, đầu tiên là miệng, tiếp đến là lỗ tai, xương quai xanh, ngực……
Phương Nhược Tuyết nháy mắt đứng dậy,“A — anh, em…… Chúng ta có phải hay không……” Nàng rốt cục mơ hồ hiểu biết!
“Nhược Tuyết, em thật thông minh.” Nếu mỗi ngày sáng sớm đều là như vậy, hắn thực nguyện ý.
Lần đầu tiên được khen thông minh , Phương Nhược Tuyết lại một chút đều cao hứng không nổi, nàng cư nhiên cùng hắn lên giường ! Kia tỏ vẻ…… Kỳ thật nàng sớm phát hiện, chính là chậm chạp không muốn thừa nhận, nhưng hiện tại tình huống lại tệ hơn, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Uể oải đem mặt vùi vào gối, nàng thuận tay kéo chăn che kín người, ô…… Nàng sai lầm lớn rồi.
“Ngoan, không cần buồn như vậy,em phá hư không khí.” Quan Hi Thần vỗ vỗ mông nàng bên dưới chăn, đoán rằng nàng hẳn là thẹn thùng.
Không có đáp lại, trong chăn rất nhanh truyền đến tiếng khóc nức nở, bả vai của nàng run lên.
Phát hiện nàng có gì đó không thích hợp, hắn nhẹ nhàng kéo chăn, nâng mặt nàng, nhìn đến hai hàng thanh lệ trên mặt, tâm hung hăng rút một cái.
“Nhược Tuyết, sao lại khóc?” Khàn khàn thanh âm mang điểm sợ hãi, hắn đang hoảng hốt.
Nhìn hắn, một tiếng nức nở, nước mắt lại từng giọt từng giọt lăn xuống, Phương Nhược Tuyết căn bản nói không nên lời.
Quan Hi Thần không dám đụng vào nàng, nhìn nước mắt của nàng hắn thực đau lòng, lại đã quên nên an ủi như thế nào, thậm chí không xác định được nàng có cần hắn an ủi hay không.
Điều hắn không mong muốn nhất đã xảy ra.
Nguyên tưởng rằng Nhược Tuyết chính là thực trì độn đối với chuyện tình cảm, nhưng hẳn là thích hắn, để ý hắn, mà hắn cũng là còn thật sự thật tâm, cái gì cũng là thật, chỉ có ngưu lang là giả.
Nhưng hiện tại xem ra, có lẽ do hắn rất tự tin, tự cho là đúng, có lẽ…… Có lẽ nàng chính là đơn thuần thiện lương, cho nên mới thu lưu hắn.
Kia hắn…… Hắn so với “bạn trai trướ