
yêu tiền sao?” Vậy anh sẽ dùng tiền mua một vị trí trong tim
cô.
“Đúng.” Cô gật đầu, nhìn anh nói: “Nhưng không phải đến mức này.” Cái này và
bán thân có gì khác nhau đâu?
“Cho nên câu trả lời của cô là?”
“Tôi không muốn.” Cô trợn trừng mắt nói.
Anh giận tái mặt, kết hôn với anh gì không tốt?
“Tại sao lại muốn kết hôn với tôi?” Cô lườm anh, với điều kiện của anh, không
cần một trăm ngàn cũng lấy được vợ mà?
“Bởi vì tôi muốn, không muốn thì thôi vậy.” Anh nhún nhún vai, như là chỉ thuận
miệng hỏi một chút.
“Là giả vờ kết hôn sao?” Ánh mắt của cô sáng ngời, sao cô lại quên chuyện này
chứ, lần trước anh ta không chịu được vì người nhà bắt đi xem mắt nên mới đồng
ý giả bộ quen nhau với cô.
“Tôi nói, cô không muốn thì thôi.” Anh nham hiểm không có trực tiếp phủ định.
“Sau này sẽ ly hôn sao? Tôi đồng ý, đồng ý.” Cô lập tức gật đầu.
“Cô chắc chắn?”
“Đây phải là tôi hỏi anh chứ?” Một trăm ngàn mua cuộc hôn nhân giả? Anh chắc
chắn chứ? Hơn nữa trước đó cô còn hứa với bà Mạc sẽ không có gì với con trai
bảo bối của bà, nếu như bọn họ kết hôn, chẳng phải sẽ bị phát hiện sao?
“Hay là quên đi.” Anh suy nghĩ một chút, như là nghe theo lời của cô bỏ đi ý
định trong đầu.
“Ai —— yên tâm, sau này tôi sẽ không làm phiền tới anh, kí đơn ly hôn cũng
không saio.” Cô vội vàng cam đoan.
Anh nhìn cô đang phấn chấn, cảm giác mình thật là tiểu nhân (kẻ bỉ ổi), lại dùng đến cách này mới lừa cưới được bà xã, nhưng
đối tượng là Bàng Tử Lê, anh mới bất chấp mọi thứ.
Cô muốn tiền, vậy anh sẽ cho cô tiền, nhưng mà cô phải ở bên cạnh anh, ai bảo
cô gái ngốc nghếch này lại vừa ý anh như vậy.
* * *
“Vô lý!” Ông Mạc nổi giận vỗ bàn thật mạnh, trừng mắt nhìn hai người đứng trước
mặt.
“Bác Mạc, cháu và Hạo Cấp là thật lòng yêu nhau.” Bàng Tử Lê cầm khăn giấy hít
mũi, không khỏi nghĩ đến cảnh tượng thời cổ đại thiếu gia và nha hoàn vụng trộm
yêu nhau.
“Con muốn kết hôn với cô ấy.” Mạc Hạo Cấp ôm Bàng Tử Lê, giọng điệu kiên định.
“Cô gái này không được!” Cô giống loại phụ nữ chuyên nịnh bợ, không có tư cách
đi vào cửa chính nhà họ Mạc, ai ~~ mắt nhìn của con trai thật làm cho ông thất
vọng.
“Cháu không tốt ở chỗ nào, cháu sẽ sửa.” Bàng Tử Lê cắn chặt môi, buồn rầu nói,
ra dáng cô bé đáng thương.
“Chuyện gì vậy? Chuyện gì?” Bà Mạc đi vào phòng khách, “Làm gì lớn tiếng như
vậy?”
“Hạo Cấp nói muốn kết hôn với cô gái này!” Ông Mạc uống một ngụm trà lớn, vẫn
không cách nào dập được lửa giận trong lòng.
“Phải không?” Bà Mạc ngạc nhiên nhìn Bàng Tử Lê, bà có cảm giác con mình đối
với cô gái này hơi đặc biệt, chỉ là không nghĩ tới hai người phát triển nhanh
chóng như thế.
“Mong rằng bác gái tác thành.” Bàng Tử Lê nói ra câu này thì vội vàng che
miệng, thiếu chút nữa cười lớn, cũng không phải là diễn kịch cổ trang, cô văn
vẻ làm gì chứ.
Mạc Hạo Cấp nhìn Bàng Tử Lê diễn cực kỳ vui vẻ, nhịn không được véo nhẹ bên eo
cô, nhắc cô không cần nhập vai quá mức như vậy.
“Kết hôn là chuyện tốt, khi nào thì muốn qua nhà gái cầu hôn?”Bà Mạc gật đầu,
con trai thích là tốt rồi, bà không ý kiến nhiều.
“Cô ta không được.” Giọng ông Mạc oang oang biểu thị ông không hài lòng.
“Là ông lấy vợ, hay là con trai lấy vợ?” bà Mạc không vui nhìn chồng, khó khăn
lắm con trai mới muốn yên bề gia thất, nhưng ông vẫn muốn làm ngược lại là sao.
“Muốn cưới thì cưới, dù sao ngày thành hôn, tôi sẽ không đến dự.” Ông Mạc không
kiềm được giận tức, đi vào phòng sách.
“Đừng để ý ông ấy, ông ấy chỉ nói nhảm thôi.” Bà Mạc lắc đầu, gọi quản gia tới
dặn dò.
“Này, như vậy được sao?” Bàng Tử Lê lén giương mắt, nhìn bộ mặt không cảm xúc
của Mạc Hạo Cấp.
Cô nghĩ rằng anh muốn để gia đình yên lòng mới kết hôn với cô, chỉ là bây giờ
nhìn thái độ của ông Mạc, quan hệ cha con của họ càng trở nên căng thẳng, ừ ~~
hình như cô không phải nàng dâu lý tưởng.
Mạc Hạo Cấp đột nhiên lấy khăn giấy, nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng lau vệt nước
mắt còn dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Bàng Tử Lê bị hành động bất ngờ của anh hù dọa, giật mình nhìn anh.
Cô thấy anh nhẹ nhàng, ánh mắt và nụ cười dịu đàng, nuốt nước miếng, hôm nay cô
mới phát hiện, ngoại trừ bề ngoài anh đẹp hơn cô, ngay cả lông mi cũng dài hơn,
cong hơn của cô.
Nếu như anh không nói gì, lần kết hôn giả này cô có thể sẽ ỷ lại vào anh! Bàng
Tử Lê đột nhiên có ý xấu nghĩ như vậy.
“Cô Bàng, cô đến xem cái này.” Bà Mạc như nghĩ đến chuyện gì, hưng phấn cầm lấy
ống đựng bút trên bàn, “Đây là lần trước tôi đến nhà cô nhìn thấy, sau đó cũng
lấy một ít ống hút dán lên, cô xem tôi làm có được không?”
Bàng Tử Lê sợ tới mức lui về phía sau, chột dạ muốn giữ khoảng cách với Mạc Hạo
Cấp, thấy ánh mắt không vừa lòng của anh, thậm chí giả như không nhận ra.
“Cô Bàng?” Sắp kết hôn còn thẹn thùng như vậy, Bà Mạc mỉm cười nhìn hai người
bọn họ đùn đẩy lẫn nhau, trong lòng cảm thấy rất an ủi.
“A? Ống đựng bút sao? Để cháu xem.” Bàng Tử Lê cầm ống đựng bút, cười gượng:
“Dán rất được.” Bà Mạc không có việc gì tự nhiên bắt chước cô làm ống đựng bút
bằng ống hút để làm gì?
“Lần trước đến nhà cô