Kim Chủ Định Đoạt

Kim Chủ Định Đoạt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323220

Bình chọn: 8.5.00/10/322 lượt.

“Tôi nghe nói cha anh cũng lo lắng cho việc hôn nhân của anh, sao anh không

nhân cơ hội này ——” Giọng điệu của cô hơi mập mờ.

“Có phải cô muốn lợi dụng tôi để kiếm tiền?” Giọng nói của anh lạnh lẽo, không

hề có nhiệt độ.

“Cái đó... Đâu có! Được rồi ~~ Tôi chỉ là muốn giúp đỡ, tôi đây là có lòng tốt

không muốn người biết.” Cô lập tức tranh thủ thanh minh cho mình.

“Có lấy tiền hay không?” Anh chỉ hỏi điều này.

“Ôi ~~ Nhân tiện kiếm chút tiền, cũng đâu có làm sao.” Anh ta thật sự rất thích

so đo mà!

“Bàng Tử Lê, bây giờ cô lập tức về nhà cho tôi!” Trán anh nổi gân xanh, bốc hỏa

lớn mà ra lệnh.

“Không được, tôi còn phải đi làm! Không nói chuyện nữa, tôi làm việc đây, tạm

biệt.” Tốc độ cúp điện thoại cực nhanh, không cho bên kia tiếp tục mắng nữa.

Tút tút tút ——

Cô gái này lại cúp điện thoại của anh, thật là không biết hối cải, vậy đừng nói

rằng anh không cho cô cơ hội!

* * *

Nhìn cái thùng trống rỗng, khóe miệng Bàng Tử Lê run run, cô có thể xác định

một trăm phần trăm là tên keo kiệt kia đang đi khắp nơi gây rắc rối cho cô, đây

là lần thứ mấy rồi? Cô vất vả nhặt nhạnh chút đồ bán lấy tiền, lại bị tên keo

kiệt lấy mất?

Nếu còn sống với anh, cho dù thu nhập của cô có nhiều hơn, thì tinh thần cũng

sẽ vì bị sốc quá mà phải nhập viện sớm.

Bàng Tử Lê đến trước cửa phòng Mạc Hạo Cấp, hít sâu một hơi, xác định vẻ mặt

mình đang tươi cười mới gõ cửa, “Thưa anh Mạc, mời anh ra ngoài một chút.” Cô

nhất định phải nhờ vả anh thật tốt mới được.

“Có việc gì?” Anh mở cửa, đứng đó liếc nhìn cô.

“Tôi muốn hỏi một chút, tại sao tôi khổ cực đổ mồ hôi nhặt nhạnh ít đồ dưới

trời nắng chang chang mà bây giờ không thấy đâu nữa?” Tận đáy lòng cô luôn nhủ

thầm: anh ta là kim chủ, không thể đắc tội, phải nhịn, hòa thuận, hòa thuận...

“Có bà cụ phố bên muốn, tôi cho bà ấy rồi.” Anh còn tưởng rằng cô sẽ nổi giận

chửi ầm lên, có điều tuy bấy giờ cô bình tĩnh hỏi anh, đáng tiếc vẻ cứng nhắc

trên gương mặt đang cố tươi cười kia đã tố giác cô nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Anh có lầm hay không? Bà cụ đáng thương kia có cả một kho ở Đài Bắc, còn không

cần lo ăn mặc, anh cho bà ấy làm cái gì ——” Cô tức giận thiếu chút nữa không

thở được.

“Vậy để tôi đi lấy về.” Anh đầu cần biết những thứ đó đem cho ai, anh chỉ cần

biết làm như vậy có thể khiến Bàng Tử Lê tức giận hô to gọi nhỏ là được rồi.

“Loại chuyện nhỏ nhặt này để tôi đi là được rồi, anh ngàn lần không cần ra

tay.”

“Khách sáo như vậy?” Anh mỉa mai, không phải mấy ngày trước cô còn phàn nàn anh

chỉ biết nói mà không biết làm sao?

“Còn có ít vải bố còn thừa để ở phòng khách, vì sao anh cũng lấy đi mất?” Những

thứ đó cô có thể khâu ít con rối mang đi bán, con đường kiếm tiền(tài lộ) của cô cứ như vậy bị anh chặt đứt à.

“Tôi tưởng rằng cô không cần.” A, sắc mặt biến hóa thật là nhanh, thoáng cái

tức giận, thoáng cái coi như không có chuyện gì, mặt của cô sẽ không bị vọp bẻ

chứ?

“Tôi cần ——” Cô cắn răng cười.

“Thật đáng tiếc, tôi bỏ đi rồi.” Anh nói như không có gì.

“Còn có quần áo, tôi vừa mới giặt sạch sẽ, tại sao anh lại vứt hết vào trong

chậu?” Anh sợ cô không đủ bận rộn, làm cô mệt chết mới hài lòng sao?

“Tôi bất cẩn để sai chỗ thôi mà.” Ô? Vẻ giả bộ cười của cô biến mất rồi, ừ ~~

có tiến bộ.

Để sai chỗ phải không... Cô lại hít một hơi dài, “Nước vo gạo tôi giữ lại, sao

anh lại đổ đi?” Cô định dùng để dưỡng da, nếu không dùng để tưới vườn rau nhỏ

trên sân thượng cũng tốt.

“Tôi nghĩ cô quên chưa đổ đi, nên mới giúp cô.” Anh nói rồi đi vòng qua cô.

“Anh muốn đi đâu?” Cô vội vàng hỏi, mọi hành động của anh lúc này đều làm cho

cô sợ hãi.

“Tôi muốn đi tắm.”

“Không được ——” Lãng phí, lãng phí, lãng phí... Cô chắn trước mặt anh, anh muốn

tắm, trừ phi bước qua xác của cô.

“Tôi có trả tiền sinh hoạt mà.” Anh đi về trước một bước, sau đó liền bị Bàng

Tử Lê lôi lại, không thể đi tiếp.

Bàng Tử Lê hai tay ôm eo của anh, dù thế nào cũng muốn ngăn cản.

“Cô đang làm gì thế?” Anh cười nói, cũng không phải đang đánh bóng bầu dục, có

điều hiếm thấy cô chủ động như vậy, anh để cô ôm một chút cũng tốt.

“Anh mới là uống lộn thuốc.” Cô rầu rĩ nói, rõ ràng là anh cố ý muốn làm cô đau

lòng chết mà, gần đây thái độ đối với cô không lạnh lùng xa cách thì là cao

ngạo khó gần, động một chút là đem cô “sửa sang lại”.

Cô gái ngốc này bắt đầu to tiếng với anh rồi, không tệ, không tệ.

“Có phải anh còn tức giận chuyện lần trước đi xem phim?” Cô lén giương mắt nhìn

anh, từ sau lần hẹn anh đi xem phim, người đàn ông này bắt đầu trở nên khác

thường.

“Đúng.” Anh thản nhiên thừa nhận.

Khóe miệng hơi run run, vì “chuyện nhỏ” này mà cô bị ngược đãi suốt một tuần,

cô buông anh ra, nhìn vẻ mặt không biết vui hay buồn của anh, mím môi, “Tôi xin

lỗi.” Cô thừa nhận đó là lỗi của cô, nhưng đàn ông gì mà thù dai như vậy chứ.

“Sau này cô còn lợi dụng tôi để kiếm tiền, tôi đây sẽ ‘báo đáp’ gấp hai

lần.”Anh lạnh lùng cảnh cáo.

Chỉ cần Mạc Hạo Cấp nghĩ đến việc mình trở thành công cụ kiếm tiền, trong lòng

vô cùng khó chịu.

“Tôi cũng đâu có lời bao nhiêu đâu


XtGem Forum catalog