
Ân Bích Ngô với người này. Ngày hôm sau, thị nữ ở Thính Đào Các báo lại là Ân thị bị cảm nhiễm phong hàn. Ân Trục Ly vội vàng chạy tới đại trạch Ân gia, Ân thị thấy nàng thì tức giận sôi máu, mắng chửi um sùm, tinh thần cũng tốt lên được một chút.
Nàng hỏi qua Kha Đình Phong, biết chỉ là bệnh nhẹ thì mới yên tâm, tiện đường ghé thăm Đường Ẩn một lát rồi lại quay về Phúc Lộc vương phủ.
Trong phủ, mọi chuyện đều đã sắp xếp ổn thỏa, Hà Giản tiên sinh lại có phần lo lắng “Cửu gia, lần này đi, e rằng có nguy hiểm.”
Hôm nay tinh thần của Thẩm tiểu vương gia cũng khá tốt, ngồi trong vườn vẽ một bức tranh cảnh mùa xuân, nghe nói thế thì lại mỉm cười “Nếu như không đi thì là kháng chỉ, chẳng lẽ như vậy cũng không nguy hiểm sao?” Hắn đặt bút, thấy bốn bề vắng lặng thì lại nhẹ giọng thở dài “Bởi vì ta chỉ là con cá nằm trên thớt thôi.”
Hà Giản còn định nói tiếp nhưng lại thấy tiểu Hà chạy tới, hắn ngậm miệng, Thẩm tiểu vương gia xả khăn lụa ra lau tay.
“Vương gia, Vương phi đã về.” Ánh mặt trời dần gay gắt, Thẩm Đình Giao sai người khiêng bàn đặt ở giữa vườn để vẽ tranh, Ân Trục Ly vội vàng đi vào “Cửu gia, nắng gắt như vậy mà ngồi trong sân làm gì? Các ngươi bọn nô tài này cũng càng ngày càng không ra gì, nắng thế này mà để mặc cho chủ nhân ngồi phơi nắng như vậy.”
Mấy hạ nhân đứng đó cũng hơi sợ, giọng của Thẩm Đình Giao lại trong trẻo như chuông vàng “Đừng trách bọn họ, sao hôm nay nàng về sớm vậy?”
Ân Trục Ly bước tới ôm hắn, hắn không định đi ra ngoài nên chỉ mặc một tấm áo mỏng màu tím, ở lưng thắt dây lụa, tóc dài cột đơn giản. Do phơi nắng đã lâu nên trên đôi má như ngọc kia có chút ửng hồng, giữa trán cũng thấm ra mồ hôi, trên người có mùi mồ hôi lẫn với mùi cơ thể.
Ân Trục Ly mang hắn về phòng, gia nhân mang lên nước ô mai để giải nhiệt, lại mang thêm mấy khối băng vào phòng. Ân Trục Ly vẫn còn lo lắng, dặn dò tiểu Hà “Kêu đại phu lại xem thử cho Gia xem. Nếu còn có lần sau, xem ta trừng trị bọn ngươi thế nào.”
Tiểu Hà cẩn thận đáp một tiếng, nhanh chóng đi mời đại phu.
Thẩm Đình Giao để cho nàng ôm vào trong ngực, trong phòng cũng mát nhưng vẫn có chút nóng bức “Chỉ là vẽ một bức tranh thôi, đâu có nghiêm trọng như vậy.”
Ân Trục Ly cũng không cãi cọ với hắn, cầm lấy chén nước ô mai mà đút cho hắn, giọng nói có chút trách móc “Lớn thế này rồi cũng không để người ta bớt lo!”
Thấy nàng đang giận, Thẩm Đình Giao cũng không nhiều lời, chỉ ngoan ngoãn uống muỗng nước canh kia. Bờ môi hắn vốn căng mọng, lúc này dính nước canh thì lại càng có vẻ tươi đẹp lạ thường. Ân Trục Ly lau miệng cho hắn, trong lòng mềm mại, giọng nói cũng có chút dịu đi “Biết sức khỏe của mình không tốt thì nên cẩn thận một chút. Chẳng lẽ lúc ngài bị ốm lại có ai khó chịu dùm sao?”
Thẩm Đình Giao nâng mắt nhìn nàng, hắn vốn đang ngồi trong ngực nàng, lúc này nâng mắt lên thì lại nhìn vào cổ áo kia, thấy “núi non” nhấp nhô chập chùng thì bụng dưới lại nóng lên. ÂN Trục Ly thấy ánh mắt đó của hắn thì tức giận, cầm thìa gõ vào đầu hắn. Không ngờ hắn lại không hề né tránh, ngồi yên đó cho nàng gõ.
Gõ một cái trúng đầu, Ân Trục Ly cũng thấy hơi đau lòng bèn đưa tay xoa cho hắn, lại thấy lửa nóng trong mắt hắn không hạ xuống, còn có mấy phần cầu xin, nàng nhẹ giọng thở dài “Cửu gia à, ngài đây là nổi máu dâm lúc ban ngày ban mặt đấy.”
Dứt lời thì lại ôm hắn đến giường rồi cẩn thận đóng cửa lại.
Do nhất thời nóng lòng nên thuốc cũng chưa ngấm. Ân Trục Ly cầm lấy tiểu đệ của hắn dưới lớp áo, hắn hừ nhẹ một tiếng, lại ưỡn người. ÂN Trục Ly khom lưng hôn lên môi hắn, hắn sợ nàng không động tình thì thở ra, lặng lẽ vuốt ve nàng. Không ngờ ánh mắt của nàng vẫn hết sức tỉnh táo, hắn cau mày, trong lòng cũng cảm thấy hoang mang, ánh mắt mê muội.
Ân Trục Ly đặt tiểu đệ đệ của hắn ở cửa mình, đúng là khó khăn. Nàng lại vươn tay tìm dầu hạnh ở đầu giường, bôi trên tiểu đệ đệ của hắn. Thẩm Đình Giao cắn răng, chịu đựng đau đớn, lần này thì đúng là thuận lợi hơn một chút, nhưng hắn vẫn cảm giác được là nàng không hề động tình chút nào.
Ân Trục Ly cũng đau, trong lòng còn bực bội hơn hắn : sao lại thế này , chẳng lẽ Lão tử đây vậy mà lại bị lãnh cảm sao?
Ngay cả như vậy mà nàng cũng không muốn làm mất quyền lợi của hắn, cuối cùng đành cầm lấy tay hắn, nhỏ giọng nói “Cửu gia, hay là qua vài ngày nữa, ngài nạp thiếp nhé?”
Thẩm Đình Giao còn đang lâng lâng, mặt mũi ửng hồng, nghe vậy thì trừng to mắt, vẻ mặt giận dữ “Bổn vương nói muốn nạp thiếp lúc nào?”
Ân Trục Ly nằm trên người hắn, cắn cắn vành tai của hắn rồi lại lấy lý lẽ mà nói rõ “Ngài đường đường là một Phúc Lộc vương, sao lại không có thê thiếp nào? Hay là ngài thích tiểu quan? Dao Cầm cũng sắp tới tuổi rồi, hay là ta chuộc hắn ra cho ngài nhé?”
Thẩm Đình GIao hung hăng đẩy nàng xuống, tức giận đến nổi toàn thân run run “Nàng muốn qua loa với bổn vương nên tìm người tới đối phó!”
Thấy vẻ mặt của hắn tủi thân, Ân Trục Ly vội vàng nắm lấy hắn “Đâu có chuyện đó!”
Thẩm Đình GIao tức giận đến đưa chân đá nàng, Ân Trục Ly nắm lấy mắt cá chân của hắn, da thịt của hắn mịn màng gần như