
ề tỏ ra ngạc nhiên.
So sánh với hậu cung, phải nói rằng trong triều náo nhiệt hơn rất nhiều: quần thần chỉ toàn chúc tụng, chúc tụng Gia Dụ đế tránh xa gian phi, trọng nữ tử hiền đức.
Bệ Thừa Nghĩa ở biên quan xa xôi cũng gửi thư về, đầu tiên là thay con gái tạ thánh ân, thứ hai cũng có ý ám chỉ với Thẩm Đình Giao. Con gái ông ta giờ chỉ là thứ ba, đương nhiên ông ta muốn tạo áp lực với Thẩm Đình Giao vì Văn Hú Hoàng hậu đã bị biếm vào lãnh cung nhưng vẫn tại vị, lúc nào cũng có thể ra khỏi đó. Hơn nữa, người đàn bà này không thể coi thường được, Bệ Thừa Nghĩa biết rõ. Không loại bỏ nàng thì con gái mình đừng mơ ngồi yên ổn ở hậu cung.
Hiền giả từ xưa luôn đánh giá rằng quân chủ không thể là kẻ dơ bẩn, trực giác của họ nói rằng một kẻ háo sắc chắc chắn là hôn quân. Một đế vương sủng ái gian phi thì sao có thể là người anh minh được?
Chuyện trong thâm cung: kẻ ngoài không biết càng dễ chọc vào kẻ có bệnh.
Đương nhiên, náo nhiệt tân sủng trong cung không hề lan truyền đến cung Lục Bình. Ân Trục Ly đi theo hai thị vệ tới thẳng nơi đó, thấy mà không khỏi choáng váng: cung thất rách nát, cỏ hoang mọc khắp nơi. Cứ như là trên trời dưới vực: một nơi tráng lệ một nơi hoang tàn, không hề liên quan chút nào.
Thị vệ đuổi Ân Trục Ly vào trong. Ân Trục Ly đứng ở giữa sân mà ngẩn người. Lãnh cung nào cũng chứa chấp những người phụ nữ may mắn còn tồn tại, chẳng hạn như phi tần không có con nối dõi của tiên đế và cung nhân già không còn nơi để đi. Vấn đề là nơi này không hề có chút sức sống nào, cứ như chiếc lá trên cây cuối thu – thậm chí không buồn giãy dụa, chỉ nằm im chờ về với bụi đất.
Nàng bước từ từ vào. Tường sập một nửa, phần tường còn lại cũng lung lay như sắp đổ. Mặt đất không lát đá, tuyết tan chưa hết, đất lầy lội bước đi rất khó khăn. Đột nhiên nàng hiểu ra vì sao Thẩm Đình Giao muốn che chở cho Khúc Lăng Ngọc: cái nơi như thế này thì sống lâu thà rằng chết luôn.
Nàng bị xếp ở một phòng phía tây. Căn phòng lạnh như băng, giường bị mối mọt gặm; đừng hòng mơ đến lò sưởi, chăn cũng chỉ có một cái hơi mỏng. Những người sống trong cung này, có nhiều người không thể qua được ngày giá rét.
Ân Trục Ly nhìn người đằng xa, tự nhiên lại muốn đi xem xung quanh. Cung này cũng không có nhiều người, sau khi Thẩm Vãn Yến thay đổi triều đại thì trước khi chiêu tần phi đã giết hết cung nhân, không để lại một ai. Đại Huỳnh loạn trong giặc ngoài, ông ta cũng không sa vào hưởng lạc, vì vậy không có nhiều thê thiếp. Mấy tần phi ở đây đều là của Thẩm Đình Diêu.
Ân Trục Ly từ từ hỏi thăm mọi người. Những người con gái dù đến đây chưa lâu cũng đều đã tiều tụy, mơ hồ còn có thể thấy chút nhan sắc xưa cũ. Cũng có người nhận ra nàng, chỉ hận không thể lăng trì nàng ngay lập tức. Nàng đương nhiên cũng chẳng ngại gì mấy người đàn bà, đi qua từng phòng một, cuối cùng cũng tìm được một chút sách vở.
Thời gian đã lâu, có nhiều quyển đã ố vàng. Nàng không ngại, cũng lấy ra quyển sổ mang theo người, tìm một trang nào đó rồi xé hết… Sưởi ấm đã rồi tính, chết vì lạnh giờ!
Sắp qua giờ Mùi, bụng nàng bắt đầu kêu đói, cũng thấy một thái giám rề rề mang hộp cơm đến. Mấy người trong cung đều vội vàng đứng lên; Ân Trục Ly ngại chen chúc, tụt lại phía sau. Lúc nàng đi lên thì chỉ thấy một bát cháo trắng. Nói là cháo đã là tốt lắm rồi, đây đúng ra là một bát nước với lèo tèo vài hạt gạo đã nguội ngắt.
Vốn là cũng có một đĩa dưa muối nhưng vì nàng ăn cuối cùng nên dưa cũng chẳng còn. Ân Trục Ly cầm bát cháo, ngó ngó nghiêng nghiêng, tiểu thái giám mất kiên nhẫn: “Nhìn cái gì mà nhìn, ăn thì ăn đi!”
Hắn xoay người định đi. Ân Trục Ly vốn là người nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh, lập tức cười ha hả ngăn hắn lại: “Công công bình tĩnh.” Nàng đưa vòng tay của mình qua. Thái giám kia thấy đồ tốt thì sắc mặt dịu lại: “Chuyện gì?”
Ân Trục Ly vẫn cười haha: “Không biết đại danh của công công là gì?”
Thái giám hừ lạnh: “Không dám nhận. Dù ngài bị biếm tới cung Lục Bình thì vẫn là Hoàng hậu trên danh nghĩa. Nô tài là Chu Hàm Lộc.”
Ân Trục Ly gật đầu: “Tên rất hay. Chu công công, hiện giờ ta như thế nào ngài cũng biết. Chủ tử trong cung gặp nạn, rơi xuống còn không bằng cả cung nhân.” Chu Hàm Lộc vốn bất bình chuyện đồng nghiệp bất đồng mệnh, giờ thấy quý nhân gặp nạn thì không thể không sung sướng, tranh thủ bỏ đá xuống giếng. Giờ lại thấy nàng thành khẩn, nói chung cũng cảm thấy thương hại: “Có chuyện thì nói mau, không có việc gì thì nô tài không rảnh ở đây đợi.”
Ân Trục Ly vỗ vai hắn cười, khua vòng tay nhoằng cái trước mặt hắn: “Chu công công, ngài làm việc cho hoàng gia, đơn giản cũng là vì…vật bằng vàng trắng này. Nói về giàu có, Đại Huỳnh này, ai giàu có nhất?”
Chu Hàm Lộc chợt nhớ ra: người này dù không còn hậu vị nữa thì vẫn là Đại đương gia của thành Phú Quý. Nghĩ được như thế, hắn thay đổi thái độ ngay lập tức: “Nương nương, ngài có chuyện gì sai phái tiểu nhân?”
Ân Trục Ly đưa vòng tay cho hắn, cười cười: “Chu công công, giờ lục soát bạc trên người Ân mỗ cũng không được mấy lượng, có điều vạn lượng bạc với Ân gia mà nói thì chỉ n