Kiêu Sủng

Kiêu Sủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324195

Bình chọn: 8.00/10/419 lượt.

suy nghĩ thật lâu, nhưng vẫn bế tắc như cũ không thể tìm ra con đường khác.

Cô có chút chết lặng ngẩng đầu lên, nhìn vào màn hình máy tính lạnh và mỏng như tờ giấy trên tường, bật ra hai tiếng: “Trái Đất.”

Trên vách tường, con trỏ màu lam liền chớp động. Ở hành tinh này, máy tính có công cụ tìm kiếm trên Internet, so với trí nhớ của cô thì tiến bộ không ít.

Kết quả tìm kiếm hiện lên rất nhanh. Giọng nam lạnh lùng,lẳng lặng trả lời:

“Xin lỗi, thưa cô, không có bất kỳ bản ghi chép nào về “Trái Đất”, xin hãy xác nhận lại từ khóa.”

Cô cười ha ha, rồi cứ thế ngồi phịch xuống giường như một xác chết.

Cứ như vậy, ngày qua ngày, cô chờ đợi ngày tuyên án, mà Du Mặc Niên cũng đã đến vài ba lần.

Không khó để tưởng tượng, chắc chắn Thương Chủy biết anh ta đến, nhưng Thương Chủy chưa bao giờ lộ diện, cũng như can thiệp. Du Mặc Niên không còn đề cập đến việc giúp đỡ cô nữa, mà mỗi lần đến một lát đều đi ngay. Nhưng đều đưa tới những bảo vật quý giá, tựa như biến cô thành một cô bé để chơi đùa.

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, bỗng buổi chiều một ngày nọ, tiếng động cơ máy bay vang lên phá vỡ mọi thứ.

Tô Di ghé mắt nhìn qua cửa sổ, bỗng thấy trong vườn hoa có một vật thể to lớn. Cái này rõ ràng là một chiếc máy bay chiến đấu, ước chừng bằng một tòa nhà nhỏ. Thân máy bay màu đen, tạo hình lưu tuyến, giống như đầu của một con diều hâu đang trầm mặc. Thân máy bay còn mang theo đạn pháo lớn nhỏ khác nhau, dưới ánh mặt trời của buổi hoàng hôn, mười phần khiến người ta kinh hãi.

Mà gây kinh hãi không kém, là sau khi trợ lý Mộ kí nhận máy bay xong, đứng trong vườn hoa hét to với Tô Di:

“Tô tiểu thư, xuống dưới đi. Đây là quà của ngài Thương Chủy tặng cho cô.”

Tô Di ngây dại.

… Máy bay ư?

Thương Chủy tặng cô một chiếc máy bay? Lại còn là máy bay chiến đấu?Sau đó, trợ lý Mộ đi vào trong cabin bằng kim loại cứng rắn lạnh lẽo nhưng khá chật hẹp. Toàn bộ chất lỏng trong suốt được người lái điều khiển, tấm bình phong lòe lòe sáng lên, ghế dựa lớn bằng da, dày sang trọng.

Chiếc máy bay chiến đấu này không phải là thiết bị mới tinh, thậm chí còn có mùi dầu máy xông vào mũi làm cho Tô Di cảm nhận được rằng chiếc máy bay này đã từng trải qua rất nhiều trận chiến nguy hiểm giữa các hành tinh.

“Máy bay chiến đấu Báo Săn số 9, được trang bị hỏa lực cực mạnh, động cơ hạt nhân cung cấp có thể bay liên tục 108 giờ, vận tốc của động cơ gấp 6 lần so với vận tốc của ánh sáng…”

Trợ lý Mộ vuốt cần điều khiển màu xám, trêu chọc: “Tô tiểu thư, điều khiển được máy bay này, cô có thể bay đến bất cứ nơi nào cô muốn.”

Bay đến bất cứ nơi nào cô muốn ư?

Tô Di thật sự không thể tin nổi vào tai mình, cô nhìn chằm chằm trợ lý Mộ, rồi sờ mặt mình: “Sao vậy?”

Trong lòng Tô Di nổi lên một trận sóng to gió lớn.

Cô chậm rãi đi đến chỗ ghế lái, ngồi xuống. Tuy rằng, cô chẳng biết gì về điều khiển máy bay cả. Tuy nhiên khi chân cô đạp vào bàn đạp khởi động, tay cầm cần điều khiển, thì bỗng nhiên muốn rơi lệ.

Cô có thể tin vào chuyện cổ tích hay không? Có thể tin rằng mình gặp được người tốt không?

Cô có thể tin rằng Cục trưởng Thương Chủy của thành phố Hi Vọng, người một tay che trời, tội ác chồng chất lại động lòng trắc ẩn đối với một cô gái bé nhỏ như cô? Cô giả ngây giả dại nói rằng muốn được bay, anh liền tặng cho cô máy bay ư?

Cô thật sự hi vọng rằng có thể tin tưởng được trên đời này sẽ có hoàng tử hắc mã, cho dù ý chí của anh rõ ràng là lạnh lùng sắt đá đến tận xương tủy.

“Buổi tối ngài Thương Chủy trở về, sẽ nói chuyện với Tô tiểu thư.” Trợ lý Mộ dịu dàng nói.

“Nói chuyện gì?” giọng nói của cô run run.

“…Tình hình cụ thể thuộc hạ không thể nói được.” trợ lý Mộ khẽ cười, “một hợp đồng giao dịch.”

Nhưng tối hôm nay, Thương Chủy không trở về. Thậm chí nửa tháng sau, anh cũng chẳng hề xuất hiện. Chỉ làm cho Tô Di ngày ngày ngắm nhìn máy bay chiến đấu khổng lồ kia mà lòng ngày một thêm bất an.

Mấy ngày sau, trợ lý Mộ mang văn kiện đến nhà họ Thương. Khi gặp Tô Di, anh ta mới nhớ ra, cười nói: “Ngài cục trưởng đi họp ở hành tinh khác. Hình như mấy ngày nữa mới trở về. Hôm nay tôi cũng phải đi qua bên ấy.”

Tô Di ở nhà họ Thương ngẩn ngơ lâu như vậy, rất ít khi nghe nói Thương Chủy tham gia hội nghị ở các hành tinh khác. Dường như anh rất ít khi để ý đến việc nhân tình thế thái. Rất nhiều hội nghị, anh đều để trợ lý Mộ hoặc phó cục trưởng tham gia. Lần này lại đi lâu như vậy.

Nhưng trợ lý Mộ rất chu đáo, sắp xếp một quân cảnh từng đi lính không quân dạy cho cô kỹ thuật điều khiển máy bay.

Người quân cảnh là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi tên là La Khê Nho, diện mạo chắc nịch, lời nói hàm chứa sự thô lỗ. Có lẽ anh ta coi Tô Di là một tiểu thư một nhà quyền quý, nên không nhiệt tình dạy cô cho lắm.

Tuy nhiên Tô Di đã học được toàn bộ lý thuyết, anh ta nói rất nhiều điểm quan trọng, cô đều nhớ kỹ, ngày hôm sau cô không để ý đến sự phiền chán của anh ta mà hỏi tất cả những vấn đề cô thắc mắc. Thậm chí có khi đứng suốt đêm trên máy bay, làm quen với bộ điều khiển máy bay. Đến tận mười ngày sau mới xuống dưới, tất nhiên nhữ


Disneyland 1972 Love the old s