
hiếp hợp
Ánh nến chậm rãi lụi tàn, trên giường hiện ra bóng dáng hai người dây dưa cùng một chỗ. Tiếng người cúi đầu nức nở, thân ngâm cùng với tiếng
thở dốc trầm trọng vang lên. Thanh âm ngây ngô của thiếu niên mang theo
tràn ngập mị hoặc run run vang lên “Giản Già…… Ngô…… Không cần……”
“Không, không được…… Giản Già, Giản Già……”
“Ân…… Ân…… Thật sự, không được, ô…… Tha ta đi……”
Hắn không biết, thanh âm khẩn cầu khiếp nhược như vậy, sẽ chỉ làm nữ
tử trên người càng thêm điên cuồng không thể buông hắn ra, hơn nữa lại
càng chặt chẽ cùng hắn dây dưa……
Bóng đêm, càng ngày càng đậm. (tức là trời càng thêm đen tối nha)
Vào lúc sắc trời cũng không còn sớm nữa Thiển Thanh liền tỉnh dậy.
Thân thể ấm áp bị Giản Già ôm lấy cả người nằm trong lòng nàng. Thiển
Thanh hơi hơi giật giật, muốn dựa vào gần Giản Già hơn một chút.
Giản Già ngủ thực trầm, nhưng người trong lòng đông đậy làm nàng nhíu mày, sau đó vòng tay ra ngoài đem Thiển Thanh gắt gao ôm lại, mơ mơ hồ
hồ nói “Đừng nhúc nhích.”
Quả nhiên, người trong lòng liền nắm yên không dám động đậy nữa.
Nhưng một lát sau, người trong lòng lại động đậy muốn nhích ra. Tuy
rằng thật cẩn thận, nhưng vẫn đánh thức Giản Già, Giản Già đè hắn
lại, nói “Đừng nhúc nhích, ngủ đi.”
Trầm mặc một lúc lâu, Thiển Thanh mới cẩn thận nói “Giản Già…… Ta nên dậy nấu cơm thôi.”
Giản Già mắt nhắm mắt mở, nở nụ cười chế nhạo một chút “Như thế nào, tối hôm qua chàng còn chưa đủ mệt sao?”
Thiển Thanh mặt “đằng” một cái liền đỏ lên, nhưng vẫn kiên trì “Nhưng là, Giản Già…… Ta thật sự muốn……”
Câu nói kế tiếp chưa nói ra, đã bị Giản Già ngăn chặn .
Điểm tâm? Giữa trưa lại ăn…
Thiển Thanh ngủ thực an tâm kết quả chính là lúc mở mắt ra lần nữa đã là giữa trưa.
Trong phòng thực yên lặng , yên lặng đến mức làm cho trong lòng Thiển Thanh có chút hốt hoảng. Trên người mang theo một chút cảm giác đau đớn làm cho Thiển Thanh có thể nhớ rõ ràng sự việc đã xảy ra tối hôm qua,
sau đó hai má không khỏi đỏ lên.
Thiển Thanh đứng dậy chậm rãi mặc quần áo, bên ngoài có mùi đồ ăn
truyền đến từ phòng bếp. Thiển Thanh xốc màn lên nhìn nhìn, mọi thứ vẫn
tốt lắm, nhưng là, nàng đi nơi nào rồi?
Đang nghĩ tới đó, cửa đã bị người đẩy ra.
Giản Già thấy Thiển Thanh đã dậy sửng sốt một chút, sau đó đặt chén
thuốc mới nấu xong lên bàn. Đi tới, thân thiết hỏi “Như thế nào chàng đã thức dậy rồi? Trên người có khỏe không?”
Thiển Thanh đỏ mặt lên, gục đầu xuống chậm rãi lắc lắc.
Nhìn bộ dáng thẹn thùng của ThiểnThanh, Giản Già bật cười, ở bên môi
Thiển Thanh hôn một chút, liền nói “Ngủ lâu như vậy chắc là chàng đói
bụng rồi chứ? Ta đã chuẩn bị thức ăn có thể ăn ngay nhưng trước hết
chàng phải uông hết chén thuốc này đã.”
Chén thuốc đen ngòm đặt ở trên bàn, chỉ ngửi hương vị thôi đã khiến
cho người ta nổi lên cảm giác ghê tởm, Thiển Thanh mím mím môi, thực
hiển nhiên có chút ý cự tuyệt.
“Nó tốt cho thân thể” Giản Già bưng chén thuốc lên thổi thổi, đưa tới trong tay Thiển Thanh “Ta biết chàng không thích cay đắng, nên đã cố ý
chuẩn bị mứt hoa quả cho chàng. Ngoan nào. Ngày hôm qua ta có chút quá
mức, sợ làm chàng bị thương.”
Thiển Thanh bưng chén thuốc do dự một lúc lâu. Hắn đối với chuyện
uống thuốc vẫn rất không thích, trước đây có một khoảng thời gian cơ hồ
mỗi ngày đều phải uống thuốc bổ, thế cho nên nghe thấy hương vị thuốc là hắn đã muốn nôn ra, thật vất vả mới có thể không cần uống nữa……
Giản Già nhìn thấy trong đáy mắt Thiển Thanh có ý cự tuyệt rõ ràng
liền thở dài, cầm lấy chén thuốc. Thiển Thanh đang nghĩ đến chính mình
không cần phải uống nữa. Ai ngờ Giản Già đầu tiên là tự mình uống một
ngụm, sau đó cúi đầu ngăn chặn môi của Thiển Thanh, chậm rãi đem thuốc
uy (đút) cho hắn.
Hương vị đáng ngắt ở khóe miệng hai người tràn ra, nhưng Thiển Thanh
lại có một cảm giác ngọt ngào, vui vẻ. Là cảm giác khi có người chiếu
cố, yêu thương. Nhưng Thiển Thanh cũng có cảm giác mình sẽ bị chiều tới
sinh hư mất.
Một chén thuốc rất nhanh đã hết,vào lúc Giản Già thối lui trên mặt
mang theo ý cười ôn nhu, cầm lấy đĩa lý mứt hoa quả bỏ vào trong miệng
Thiển Thanh, cười nói “Thế nào? Lúc này không đắng nữa đi?”
Thiển Thanh gục đầu xuống, vụng trộm gợi lên khóe miệng.
Lúc Giản Già ra khỏi nhà liền gặp Tương Dĩ, trong tay mang theo hai
con chim trĩ,’nàng’ thấy Giản Già liền lớn tiếng kêu nàng “Hi! Lâm Kiếm
Gia, xuất môn a?”
Giản Già gật gật đầu nói “Đúng vậy, có việc gì sao?”
“Không có việc gì,” Tương Dĩ cười “Lần trước đều nhờ ngươi hỗ trợ phu thị của ta mới bảo trụ được đứa nhỏ, lúc này không phải sắp tới lễ mừng năm mới sao, cho nên ta đem tới cho hai con gà.”
Giản Già muốn từ chối. Tương Dĩ lại nói tiếp “Ngươi cũng đừng nói
không cần, ngươi giúp nhà chúng ta lớn như vậy. Ta làm thế nào mới báo
đáp được ah. Hay là ngươi chê là ít?”
Giản Già bất đắc dĩ cười cười, lúc này mới tiếp nhận.
Tương Dĩ thấy Giản Già nhận, hào sảng vỗ vỗ vai Giản Già, nói “Đừng
lo lắng cho phu thị nhà ngươi ở nhà một mình, nếu lo lắng thì để hắn qua nhà ta, hàng xóm với nhau giúp đỡ nhau là chuyện t