
hằm vào Lâm đại phu?”
Không biết từ nơi nào chui ra một tiểu hài tử có vẻ mất hứng nhìn
hắn, chu miệng tiếp tục nói “Ngươi tới chậm rồi nha. Lâm đại phu là
người mà ca ca ta thích.”
Thiển Thanh nắm ống tay áo, không biết nói cái gì cho phải.
“Hơn nữa ngươi cũng không phải là đẹp lắm. Ca ca ta xinh đẹp như vậy
nhưng Lâm đại phu cũng không thích hắn……” Tiểu hài tử sắc mặt mất mát,
đánh giá Thiển Thanh một phen rồi nói.
“Ta…… Ta là……”
“Hắn là phu thị của ta.”
Giản Già đã xem bệnh xong đi qua phía Thiển Thanh, hướng tiểu hài tử vẻ mặt kinh dị nói “Cho nên, ta sẽ không cưới ca ca ngươi.”
Tiểu hài tử lộ ra vẻ mặt không biết làm sao, nguyên bản ánh mắt tròn tròn liền trừng lớn hơn chút nữa, có vẻ thập phần đáng yêu.
“Làm sao có thể?!” Tiểu hài tử hét lên một tiếng, gắt gao nhìn thẳng
Thiển Thanh “Hắn không có xinh đẹp như ca ca! Cũng không có xinh đẹp như ta! Lâm đại phu vì sao không thích ca ca?”
Giản Già nhăn lại, trong lòng lại có chút tức giận nổi lên “Không phải ta đã nói không được đến nơi này nữa sao?”
Tiểu hài tử cứng nhắc một chút, chu miệng lên có điểm làm nũng nói “ Tiếu Tiếu nhớ Lâm đại phu.”
Tiếu Tiếu xác thực có khuôn mặt xinh đẹp, hơn nữa làm cho Thiển Thanh có một loại cảm giác quen thuộc không hiểu được, giống như là đã gặp
qua ở nơi nào đó……
“Tiếu Tiếu!”
Thiển Thanh nghe thấy thanh âm đó liền ngây ra một lúc, sau đó nhìn
thấy nam hài đã từng tới ở lại trong nhà hoang mang rối loạn khẩn trương chạy vào hiệu thuốc ôm lấy Tiếu Tiếu, hướng Giản Già xin lỗi nói “Thực
xin lỗi Lâm đại phu, Tiếu Tiếu lại tới đây quấy rầy ngươi.”
Thiển Thanh nhớ lại tên của ‘hắn’, là Tiểu Kha.
Tiếu Tiếu làm nũng ôm lấy ca ca của mình, nộn thanh nói “Ca ca, Lâm
đại phu có phu thị, làm sao bây giờ? Tiếu Tiếu cùng ca ca có phải hay
không sẽ làm thị?”
Giản Già nhìn tiểu hài tử chỉ bảy tám tuổi này liền có cảm giác đầu
đều bắt đầu lớn lên. Mới nhỏ như vậy đã biết cái gì gọi là phu thị…… Này thật đúng là……
Giản Già bất đắc dĩ nghiêng đầu, lại ngoài ý muốn nhìn thấy trong
mắt Thiển Thanh chợt lóe bất an rồi biến mất, không khỏi vươn tay cầm
tay của hắn, mười ngón tay chậm rãi đan vào nhau, thấy Thiển Thanh hơi
hơi đỏ mặt mới ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói “Nhớ rõ những gì ta đã
nói với chàng không? Tin tưởng ta.”
Thiển Thanh ngẩng đầu lên, nhìn sự ôn nhu trong mắt của nàng, liền cảm thấy một mảnh yên ổn
Đúng rồi, phải tin tưởng nàng.
Tiểu Kha nhìn hai người trước mặt không để ý đến ngoại nhân (người
khác) mà thân thiết với nhau, sắc mặt ảm đạm, ôm lấy đệ đệ đang làm
nũng với mình đứng lên, cho dù không cam lòng vẫn nói “Lâm đại phu, cha
ta đang ở nhà chờ, ta mang đệ đệ trở về.”
Giản Già gật gật đầu, sắc mặt lạnh nhạt, nhưng Thiển Thanh đứng bên người lại lễ phép cùng bọn họ nói lời từ biệt.
Chờ ra khỏi Hồi Xuân Đường, Tiếu Tiếu mất hứng bĩu môi nói với Tiểu Kha “Ca ca, ta không thích phu thị của Lâm đại phu.”
Tiểu Kha buồn bực nhìn đệ đệ của mình “Nga? Vì sao?”
“Bởi vì Lâm đại phu đối với hắn thật tốt quá!” Tiếu Tiếu tức giận vẫy vẫy nắm tay nhỏ “Nương ngay lúc đầu cũng đối với phụ thân rất tốt,
nhưng đó lại đối tốt với tam phụ thân, rồi sau đó là tứ phụ thân, ngũ
phụ thân…… Vì sao Lâm đại phu chỉ đối tốt với một mình hắn thôi? Ca ca”.
Tiểu Kha chua sót nở nụ cười, nói với Tiếu Tiếu “Về sau nếu có một
người giống Lâm đại phu chỉ đối tốt với một mình đệ, như vậy…… đệ nhất
định phải chặt chẽ bắt giữ lấy ‘nàng’, vĩnh viễn cũng không được buông
tay.”
“Ân!” Tiếu Tiếu dùng sức gật đầu. Nhưng mà sẽ có một người giống như Lâm đại phu xuất hiện sao?
Nhìn Tiểu Kha ôm Tiếu Tiếu đi rồi, lão bản Hồi Xuân Đường mới từ từ
thở ra một hơi, ca thán “Ai, thật sự là…… Ta như thế nào lại không được
đào hoa như vậy ah?”
Tiểu nhị cười hì hì “Lão bản, ngươi không sợ cái vị ở trong nhà ngươi đá ngươi ra ngủ thư phòng a?”
Lão bản sợ run cả người, trừng mắt nhìn tiểu nhị “Chính là ngẫm lại! Ngẫm lại có biết không?”
“Được” Tiểu nhị nở nụ cười “Ta đây sẽ nói lại như vậy ah.”
“Ai! Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia!”
Bệnh nhân tới xem bệnh ít dần, Giản Già đi đến sau quầy liền thấy, Thiển Thanh đã gục vào bàn mà ngủ.
Tiểu nhị từ phía sau đi ra, nhìn thấy Giản Già vừa muốn mở miệng nói cái gì, lại bị Giản Già bịt kín miệng.
Tiểu nhị lúc này mới thấy Thiển Thanh đang ngủ, gật gật đầu ý bảo đã
biết. Chờ Giản Già buông tay ra, tiểu nhị mới cười hì hì thấp giọng nói “Ta nói Lâm đại phu ah. Làm phu thị của ngươi thật đúng là may mắn,
ngươi đúng là quá sủng hắn ah”
Giản Già đem ngoại sam của mình khinh thủ khinh cước (nhẹ tay nhẹ
chân) phủ thêm cho Thiển Thanh. Lúc nàng quay lại liền lãnh đạm nhìn
tiểu nhị, không nói chuyện, nhưng trong ánh mắt rõ ràng nói là — còn
không mau đi!
Tiểu nhị bị ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm nhất thời giật mình, liền xoay người chạy đi còn vừa đi vừa nói thầm “ Lâm đại phu này, trừ
bỏ phu thị của nàng cho dù với ai cũng không cho sắc mặt hoà nhã”
Lão bản ở một bên thở dài “Khó có được một người si tình như vậy nga……”
Giản Già thấy cũng sắp hết giờ xem bệnh, G