
giọng giải thích “Là đệ đệ ta.”
Như thế nào đột nhiên “chui” ra đến một cái đệ đệ. Giản Già cảm giác
có điểm quái dị, ánh mắt Thiển Thanh né tránh, như vậyđệ đệ này sẽ không phải là cùng Lâm Kiếm Gia có quan hệ đi?
“Đệ đệ của ta muốn đính hôn, bọn họ muốn ta về nhà một chuyến.”
Người nhà ba năm không liên hệ rốt cục cũng nghĩ đến hắn, nhưng không phải bởi vì quan tâm tới hắn mà là vì đệ đệ yêu quí của hắn phải đính
hôn, tâm lý Thiển Thanh nổi lên một loại chua sót.
“Khi nào thì đính hôn?”
“Mười lăm tháng sau.”
Thấy bộ dáng Thiển Thanh bất an sợ nàng không đồng ý, Giản Già gợi lên khóe miệng “Được, đến lúc đó ta cùng ngươi đi.”
Mắt Thiển Thanh trong nháy mắt sáng lên một chút, nhưng sau đó lại có chút ảm đạm –
Đệ đệ, còn nhớ rõ hắn sao?
&&
Hồi Xuân Đường –
“Này…… Này ……”
Lão bản vẻ mặt ngượng nghịu, tiểu nhị ở một bên cũng là bộ dáng thực kinh dị.
“Lâm đại phu, không phải ta không muốn cho người đi mà là không thể
a. Hiện tại mỗi ngày đều có nhiều bệnh nhân như vậy cố ý tìm đến người
xem bệnh, nếu ngài lập tức phải rời khỏi, này……”
Giản Già trên mặt cũng có chút xin lỗi, nhưng lại không cóý tứ lui
bước “Ta muốn bồi phu thị về nhà mẹ đẻ, cho nên ít nhất muốn nghỉ ngơi
một khoảng thời gian, cho nên lão bản, phiền toái.”
Lão bản bất đắc dĩ thở dài, cũng là biết Lâm đại phu tính tình cố
chấp, đành gật gật đầu nói “Được rồi Lâm đại phu. Bất quá chờ sau khi
ngươi trở về phải kéo dài thời gian xem chẩn hơn, cũng không thể chỉ có
hai canh giờ.”
Giản Già cũng biết đây là điểm mấu chốt mà lão bản muồn đòi, nên không như thế nào do dự đành nói “Hảo.”
“Lâm…… Lâm đại phu……”
Một giọng nam mềm yếu(nhược nhược)ở một bên truyền đến. Giản Già quay lại liền thấy Tiểu Kha đứng ở phía sau cửa, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Giản Già khách khí mà xa cách hỏi “Có việc?”
“Lâm đại phu, ngươi…… phải rời khỏi bao lâu?”
Tiểu Kha vẫn tránh ở một bên hiển nhiên là nghe được toàn bộ đối
thoại của lão bản cùng với nàng. Giản Già nghĩ nghĩ trả lời “Hơn mười
ngày đi.”
“Như vậy a……” Tiểu Kha sắc mặt có chút ảm đạm, cúi đầu không biết
nghĩ cái gì, sau một lúc lâu ngẩng đầu lại là vẻ mặt ý cười “Vậy chúc
Lâm đại phu thuận buồm xuôi gió.”
Nói xong cũng không chờ Giản Già đáp lời mà ngay lập tức chạy mất.
Giản Già nhìn đối phương chạy xa, có chút nghi hoặc mặt nhăn hạ mi, sau đó tiếp tục công tác trên tay.
Nhà của Thiển Thanh ở một cái thôn nhỏ ở phụ cận Thạch Đà trấn, cả
nhà đều là gia phó cho nhà họ Trần giàu có nhất vùng. Đệ đệ Thiển Thanh
là Thiển Lam lần này gả cho nữ nhi của quản gia nhà này, bất quá là gả
đi làm thị.
Bởi vì thời gian có vẻ gấp rút, sau khi Giản Già từ dược điếm trở về
liền cùng Thiển Thanh thu thập mọi thứ thật tốt, ngay trong hôm đó liền đi tới Trần gia. Lúc xuất môn lại gặp Tương Dĩ, Tương Dĩ cười hớ hớ
hướng bọn họ chào hỏi “Này vội vội vàng vàng muốn đi đâu a?”
Giản Già cười cười “Đệ đệ Thiển Thanh muốn thành hôn, ta dẫn hắn trở về nhìn xem.”
“Như vậy a……” Tương Dĩ luôn luôn tùy tiện lại ngoài ý muốn thu hồi
khuôn mặt tươi cười, hướng Giản Già nói “Người nhà của phu thị nhà ngươi vẫn là ở Trần gia làm việc đi?”
“Đúng vậy.Như thế nào?”
Tương Dĩ lắc đầu “Trần gia này cũng không phải cái thứ tốt đẹp gì, ỷ
vào có tiền nên làm không ít chuyện thiếu đạo đức, ngươi cẩn thận chút.”
Vào thời điểm sắc trời đã tối, Thiển gia ở Nhân Thủy thôn bị một trận gõ cửa ầm ĩ . Một nữ nhân thấp bé hùng hùng hổ hổ từ trong phòng đi ra, sắc mặt không tốt cho lắm “Ai đó?”
Mấy ngày nay, người trong thôn biết nhà mình cùng với quản gia Trần
gia kết thân, không ít người đã đến nịnh bợ, nhưng ai không có mắt vậy
như vậyđến quấy rầy vào lúc này?
Ngoài cửa truyền đến thanh âm có chút do dự “…… Nương, là ta, Thiển Thanh.”
Nương của Thiển Thanh ngẩn ra, thật không nghĩ tới đứa con lớn nhất
không nên thân của mình thật sự nhanh như vậy đã trở về. Không phải nói
cái vị thê chủ mà hắn gả cho kia cũng không tốt lành gì sao? Như thế nào lại cho hắn trở về?
Vội vàng mở cửa ra, nương của Thiển Thanh vừa mở cửa liền mắng “Hỗn trướng!Thê chủ ngươi cho ngươi trở lại sao?”
Mở cửa, đập vào mắt ‘nàng’ là một nữ tử một thân thanh sam có khuôn
mặt lãnh liệt, trong ánh mắt mang theo hàn ý không thể bỏ qua, ép tới
chính mình thở không được, ngay cả chủ tử Trần gia mà mình vẫn hầu hạ
cũng không có khí thế như vậy a……
Quý nhân! Tuyệt đối là quý nhân!
‘Nàng’ lại nhìn đứa con đã vài năm không thấy mình đứng một bên. Đứa
con vẫn nhát gan hướng nội nay cũng không còn quá nhát gan như trước
nữa.
Nhưng hắn vẫn giống như trước không sai a.
“Ta nói Thanh Nhi, ngươi sẽ không phải là tái giá đi?”
Cho tới khi vào nhà sau đã lâu, nương của Thiển Thanh vẫn chưa kịp hồi thần.
Ước chừng ba năm trước đây ‘nàng’cũng coi như là gặp qua Lâm Kiếm Gia này một chút.Tuy chỉ là đứng rất xa liếc mắt một cái, nhưng vẫn có thể
thấy đối phương một than quần áo rách tung toé, cử chỉ thô lỗ, bẩn thỉu, vừa thấy cũng biết là không phải người tốt đẹp gì.
Nhưng là không có cách nào, tiểu nhi tử sinh bệnh nặng cần dùng tiền
gấp. Cả