Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326444

Bình chọn: 7.00/10/644 lượt.

sổ thư phòng, phóng tầm mắt ra sân tiểu lâu, nơi có cây hoa đào lão niên mà mới đêm nào Phương Quân Càn phi thân lên múa kiếm, “Sau khi tìm được gian tế, tức tốc dùng bồ câu đưa tin, phải làm sao đem bản danh sách phản đồ trao tận tay Phương tiểu hầu gia càng nhanh càng tốt.”

Đôi môi xinh đẹp của Tiếu Khuynh Vũ nhếch cười:

“Ta tin hắn sẽ biết cách xử lý đến nơi đến chốn!”

Đa số binh sĩ vốn đều có suy nghĩ Phương Quân Càn xuất thân hiển hách, địa vị vương hầu cao quý hơn người, chắc hẳn cũng như ngày thường rất quan tâm đến chuyện ăn ngon mặc đẹp. Chẳng ai ngờ được trên đường hành quân, đường đường Phương tiểu hầu gia phong lưu tuấn mỹ lại có thể cùng ăn với quân sĩ một nồi cơm, cùng ngủ với quân sĩ một cái lều, không hề tỏ ra một chút gì thái độ của kẻ bề trên, hay câu nệ thân phận hoàng thân quốc thích mà gượng gạo hay hung hăng phách lối.

Chẳng những vậy, ngữ khí của hăn vô cùng tự nhiên, bình dị, đôi lúc còn pha chút hài hước, đối đãi với mọi người rất mực công minh, không thiên vị một ai, chỉ qua vài ngày đã hoàn toàn hòa nhập với cuộc sống của binh sĩ.

Các tướng lĩnh khác ban đầu cũng có đôi chút kiêng dè, câu nệ Phương Quân Càn, nhưng dần dần càng trở nên gần gũi, thậm chí có lúc cao hứng còn tụ tập lại cười đùa trêu ghẹo Phương tiểu hầu gia.

Đô úy Thái Nham, kẻ đã có thâm niên hai mươi năm trong quân ngũ, vỗ vai Phương Quân Càn, cất giọng cười sang sảng: “Ngài không giống một Hầu gia chút nào!”

“Có gì mà không giống? Vẫn là tòng tam phẩm, tước phong Anh Vũ hầu, làm giả được sao?” – Phương Quân Càn lơ đãng đáp, hắn đang chú mục lau chùi cẩn thận Bích Lạc kiếm.

“Ngài không giống một Tiểu hầu gia quen ăn sung mặc sướng, quen được nâng niu chiều chuộng, mà giống một lão tướng đã nhập ngũ lâu năm hơn.” – Trong ngữ khí của Thái Nham, ý nể trọng lộ rõ, “Nếu không phải biết từ trước đây là lần đầu tiên ngài lãnh binh xuất chinh, chắc chắn mạt tướng sẽ cho rằng ngài là kẻ đã dạn dày kinh nghiệm sa trường, quá quen với cuộc sống binh nghiệp khắc khổ này rồi!”

“Ta đã chừng này tuổi, chẳng lẽ không làm được như vậy sao?”

“Ta thực bội phục ngài!”

“Chẳng qua…” – Phương Quân Càn tra kiếm vào vỏ, chẳng chút xấu hổ tiếp nhận ngay lời khen của Thái Nham, “Bổn hầu vốn là thiên tài thôi!”

Một luồng lãnh khí ở đâu xẹt ngang qua…

Thái Nham ớ người…

“Báo! – Bẩm nguyên soái! Bát Phương Thành đưa thư tới!”

“Vất vả cho ngươi! Lui xuống đi!” – Phương Quân Càn nở một nụ cười động viên kẻ đưa tin. Hắn mở thư xem cẩn thận, kỹ lưỡng, đôi mày kiếm chau lại, nhưng ngay sau đó lại giãn ra, cười lớn đầy sảng khoái!

“Thú vị! Thật thú vị!” – Hắn cảm thấy tướng lãnh Bát Phương Thành quả thật vô cùng đáng yêu. Chẳng lẽ họ nghĩ lá thư này có thể dọa cho ta sợ mất mật mà chạy trốn được sao?!

“Tiểu hầu gia! Ta đem quân chi viện cho đám binh lính càn quấy kỳ cục này ư?” – Các vị tướng chung quanh trong lòng đầy căm phẫn tức tối.

“Mọi người cứ bình tĩnh!” – Ta đây còn chưa kích động, các ngươi nhao nhao lên thì được gì?…

Dù chỉ mới trải qua vài ngày ở gần nhau, nhưng tận đáy lòng các tướng lãnh đã sớm nhen nhóm sự kính phục đối với Phương Quân Càn.

Lẽ thường, có kẻ dưới dám to gan hạ nhục quan trên như mình, chắc chắn khi gặp mặt sẽ chẳng ngại ngần mà ra oai, tặng ngay cho họ vài ba cái tát tóe lửa.

Vũ nhục năm mươi vạn đại quân ra trận liều chết, chẳng sợ hy sinh?!

Vậy mà Phương tiểu hầu gia chỉ nhếch môi, tà tà mị mị cười, tuyệt không lộ ra nửa tia giận dữ. Nhưng thật ra, chẳng ai hay biết trong lòng hắn đang suy tính cái gì…

Xem ra lần này, Bát Phương Thành chắc như đinh đóng cột là muốn ra oai trước, đánh phủ đầu ta đây… Muốn làm nhụt chí những kẻ đến trợ giúp mình, lại còn vừa đấm vừa xoa, trước thì vụt cho người ta một gậy đau điếng, vừa xong lại đem táo đỏ ra dỗ dành… Được, được lắm!

Nếu bọn họ nghĩ làm vậy có thể dọa cho ta sợ mà bỏ chạy, được, Phương Quân Càn ta làm sao nhẫn tâm làm họ thất vọng cơ chứ!

“Truyền lệnh của ta! Giảm tốc độ hành quân!” – Phương tiểu hầu gia vẻ mặt thản nhiên, ngón tay nhịp nhịp gõ xuống mặt bàn bóng loáng, “Chúng ta… chẳng việc gì phải vội!”

Trong khi đó, ở Bát Phương Thành.

Tất cả tướng lĩnh thủ thành tụ họp tại đại sảnh, tranh luận không ngớt.

“Đại quân Thiên Tấn đã áp sát, sắp tiếp cận đến nơi, tại sao viện quân từ triều đình đến giờ vẫn chưa thấy đến?!” – Kiêu kỵ úy (1) Cổ Mục Kỳ nổi trận lôi đình, nghiến răng nghiến lợi, gân xanh nổi lên đầy mặt.

Giáo đầu (2) Cao Dậu cũng tức giận đến thở không ra hơi: “Tiểu tử thúi này thật không sợ làm hỏng quân tình để bị tru di cửu tộc hay sao?”

“Lão Cao, người ta là thượng cấp đó!” – Thông thị (3) Du Bân bày ra vẻ mặt hết sức kỳ quái, nói nửa như nghiêm túc, nửa như chế nhạo.

“Chẳng lẽ hắn thực sự bị lá thư đó làm cho vỡ mật mà trốn mất rồi ư?” – Kẻ khác lại hoài nghi tự hỏi.

Lý Sinh Hổ nhếch mép cười lạnh: “Càng tốt, đỡ bớt một tên vô tích sự vướng víu tay chân!” – Rồi ngữ khí trở nên dữ tợn, “Không thể trông cậy gì ở ngoại viện hết, chúng ta phải tự lực cánh sinh. Lần này, mọi sự thành bại đều chỉ nhờ vào bản thân chúng ta thô


Old school Easter eggs.