Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325140

Bình chọn: 9.00/10/514 lượt.

càng nhìn càng bộc lộ vẻ

đẹp từ sâu trong tâm hồn.

Nhất là khi đôi mắt phượng ấy khẽ chau,

sóng mắt dập dềnh đong đưa trong làn mi dài mảnh, quả thực khiến người

ta bị hớp mất nửa hồn.

Nghĩ đoạn, Thái Hoàn Diệu không nhịn nổi vẻ mặt si mê, nắm lấy bàn tay ngọc nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng.

Diêu Vu Thiện lập tức rụt lại, giọng lạnh băng: “Thái thị trưởng, xin tự trọng.”

Thái thị trưởng xấu hổ cười gượng thu cái tay đầy những thịt về, lòng thầm chửi: Gái đĩ còn vờ vịt thanh cao,

chẳng phải cũng chỉ lên giường cho đàn ông chơi sao chứ!

Bên ngoài Đan Tâm các vọng đến tiếng cười nói lao xao, dùng Uy ngữ nói chuyện.

Diêu Vu Thiến biến sắc, song đã thấy hai người Uy Tang khệnh khạng đẩy cửa tiến vào.

Thái thị trưởng lật đật vồn vã xun xoe đon đả: “Hai vị đại nhân đã đến! Thái mỗ đợi nhị vị lâu lắm rồi đó.”

Ân cần kéo ghế cho cả hai: “Hôm nay Thái

mỗ phải vất vả bao nhiêu mới mời được Phương thiếu soái cùng Tiếu tham

mưu trưởng, lát nữa họ sẽ đến. Mọi người có gì thì ngồi xuống từ từ đàm

đạo, hà tất phải đánh đánh giết giết làm chi, tổn thương hòa khí!”

Một trong hai người Uy Tang tỏ ra rất hài lòng với biểu hiện của Thái Hoàn Diệu, cười khoe hàm răng xỉn vàng:

“Hoàn Diệu ngài đây quả nhiên là bạn bè tốt của nhân dân Uy Tang chúng

ta mà, này đương nhiên chúng ta thừa biết! Kỳ thực, người Uy Tang ai nấy cũng yêu hòa bình cuồng nhiệt đó!”

Người kia thì lại nhìn chòng chọc Diêu Vu Thiện rỏ dãi: “Người đẹp, thật đẹp quá đi!”

Sắc mặt Diêu Vu Thiện rất khó coi, cứ như đang cố nén nhịn điều gì đó.

Thái thị trưởng lật đật cười cầu tài: “Đây là Diêu tiểu thư, Oizumi đại nhân nếu có ý, Thái mỗ rất sẵn lòng làm ông mai nha.”

Diêu Vu Thiện nhịn hết nổi đứng phắt dậy cáo từ!

“Ấy ấy, người đẹp nàng bỏ đi đâu vậy?”

Một người nhanh tay lẹ mắt chụp nàng giữ lại, “Hầu hạ chúng ta một chút, chỉ cần làm bọn ta vui vẻ, rồi nàng muốn gì lại không có!”

Diêu Vu Thiện gắng sức giằng ra!

Cả ba đồng loạt sửng sốt.

Thái Hoàn Diệu trăm nghìn lần không ngờ một kỹ nữ tép riu thế mà lại dám lên mặt với cả bọn.

Quá sức mất mặt bèn chửi toáng lên: “Cho

cô hầu rượu đã là nể mặt cô lắm rồi! Chẳng phải chỉ là một con điếm mạt

hạng hả, vờ vịt cái gì!!!”

Diêu Vu Thiện lạnh lùng quay sang, khóe môi đào nhếch cười phức tạp.

“Không sai! Tôi là gái điếm, tôi hèn hạ,

tôi lẳng lơ, tôi thấy tiền là sáng mắt, tôi làm vợ cả thế gian – Nhưng

ít nhất, tôi cũng còn biết tôi là người Hoa Hạ. Không giống như ai đó,

ngay cả tên họ tổ tiên ông bà là gì cũng quên sạch không sót chút gì!”

“Bọn ngoại lai giết đồng bào chúng ta

biết bao nhiêu mà kể, ông còn vui sướng cúc cung theo sau bọn chúng nịnh nọt lấy lòng, cung phụng bọn chúng như thượng khách, ông còn có chút

nào liêm sỉ không, ông có còn là con người không?” Đôi mắt phượng thật

dài nhíu lại, khóe mắt lóe lên tia chán ghét khinh bỉ: “Thái Hoàn Diệu,

ông còn hèn hạ hơn cả một con điếm!”

Sắc mặt Thái Hoàn Diệu hết trắng bệch lại đỏ gay.

Diêu Vu Thiện sửa sang lại chiếc xường

xám hoa mỹ trên người, vén lại mái tóc mềm mượt, mỉm cười, nụ cười thản

nhiên xinh đẹp như có ánh sáng chiếu rọi mọi góc tối: “Vu Thiện sở dĩ

nhận lời Thái thị trưởng dự buổi tiệc này, chính là vì ông nói có Phương thiếu soái cùng Tiếu tham mưu trưởng xuất hiện. Vu Thiện kính trọng bọn họ là anh hùng dân tộc, vừa muốn được một lần chiêm ngưỡng phong thái

của họ, mới không ngần ngại đến đây bồi tọa – Chứ ví như hai người Uy

Tang này, Vu Thiến chẳng có lý do cũng chẳng có tâm trạng nịnh bợ lấy

lòng, thứ lỗi không thể vâng lời được.”

‘Bộp bộp bộp.’ Tiếng vỗ tay giòn tan vang lên.

Một thiếu niên y phục trắng muốt đứng ngay lối vào Đan Tâm các.

Dưới mái hiên, đèn hành lang dìu dịu, như thể muốn nói gì đó, lại thôi.

Thiếu niên áo trắng không nhuốm bụi trần

tuyệt thế vô song, đường nét thân hình dưới ánh sáng của ánh đèn càng

mong manh ẩn hiện, trong suốt đến muốn xuyên qua.

Tiếng vỗ vừa rồi đúng là từ đôi tay y phát ra.

“Đáng tiếc hôm nay thiếu soái bận việc không thể đến, chứ nếu không tiếng vỗ tay vừa rồi nào đến lượt Tiếu mỗ cất lên.”

Diêu Vu Thiện kinh ngạc đến nỗi, môi anh đào hơi hé.

Y là… Y chính là Tổng tham mưu trưởng Tiếu Khuynh Vũ của Quốc thống quân!

Tiếu tham mưu trưởng lại vì mình mà vỗ tay ư?!

Mặc dù chưa từng diện kiến Tiếu tham mưu

trưởng, song hết thảy mọi người chỉ cần gặp y lần đầu tiên đều nhận thức – Người này, chính là Tiếu Khuynh Vũ!

Không thể nào có thêm một người thứ hai!

Tiêu Khuynh Vũ trang trọng hành quân lễ với nàng: “Đan Tâm các, hai chữ “đan tâm” này, hôm nay vì tiểu thư mà trở nên lấp lánh.”

Diêu Vu Thiện nháy mắt đỏ bừng mặt! Định

đáp lại bằng quân lễ, lại thấy không hợp lệ bộ, định đáp lễ bình thường, lại thấy không đúng lúc đúng nơi, nhất thời tay chân lúng túng không

biết đặt chỗ nào.

Mọi người đều biết Tiếu tham mưu trưởng

không hành quân lễ, cho dù diện kiến Đoạn đại tổng thống đi nữa cũng khó thấy y có vài phần kính cẩn.

Đến tận bây giờ, Tiếu Khuynh Vũ cũng chỉ hành quân lễ với hai người mà thôi.

Một người là Kim Lão Hắc, một người là Diêu Vu Th


XtGem Forum catalog