Polly po-cket
Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324991

Bình chọn: 8.5.00/10/499 lượt.

ần tỏ ra cung kính hay nể sợ.

Cả thiên hạ không ai không biết, đương kim thiên tử có một người anh cùng

cha khác mẹ, năm xưa vì phò trợ thiên tử lên ngôi đã đoạt không biết bao nhiêu công lao hạng mã, được sắc phong Định Quốc Vương gia. Người có

độc một đứa con trai, chính thê mất sớm, tiểu hài tử mới mười sáu tuổi

đã được phong hầu, chính là kẻ duy nhất đương triều, Phương Quân Càn,

Phương tiểu hầu gia.

“Vậy các hạ là…?”

“Chỉ là người nơi thôn dã, không dám với cao.” – Bạch y thiếu niên lễ độ đáp lời, nhưng ngữ khí không thay đổi, vẫn lạnh như băng.

“Cái gì với cao hay không với cao? Danh vị Hầu gia chẳng qua do Hoàng thượng khoan cùng khiêm hậu trong lúc cao hứng mà ban cho, có gì ngoài hư

danh?” – Hắn đang nói chợt im bặt, vì thiếu niên kia mỉm cười.

Nụ cười rất nhẹ, mà cũng rất lạnh, mang theo một chút đùa cợt ẩn tàng

trong nét lạnh lùng, y nhìn hắn chăm chú, không khỏi khiến hắn cảm thấy

trong lòng bồn chồn, bối rối…

Phương Quân Càn nhíu mày: “Ta nói sai sao?”

“Không…” – Thiếu niên vẫn cười nhàn nhạt, “Chỉ có điều trước đây ngũ long đoạt

vị, đương kim thánh thượng ‘khoan cùng khiêm hậu’ của chúng ta không hề

mềm lòng mà thí huynh sát phụ, chỉ trừ lệnh tôn, còn lại bốn vị vương

gia hoặc là chém đầu thị chúng, hoặc là ngũ mã phân thây, có ai thoát

khỏi kết cục bi thảm thân thể bất toàn? Giả như lệnh tôn không nắm giữ

binh lực trọng yếu, uy danh lừng lẫy có một không hai trong thiên hạ,

thì không biết Phương gia sẽ bị xử trí ra sao… A ha, khá khen cho một

câu ‘Bệ hạ ‘khoan cùng khiêm hậu’ đó…”

“Ngươi xàm ngôn!” – Phương Quân Càn giận dữ, “Hoàng gia uy nghiêm há để ngươi ăn nói bá đạo vậy chứ?”

Bạch y nhân quả nhiên không đáp lại, trên gương mặt thanh tú chỉ có nụ cười ngạo mạn, bỡn cợt Phương Quân Càn.

Gió thổi, hoa rơi, một trời lạc anh hồng rực… Dưới trời hoa phiêu phiêu sái sái, hai thiếu niên kinh tài tuyệt diễm đối diện nhau, chăm chú.

Một thanh âm con trẻ vang lên, phá ngang...

“Công tử, người ở đây sao? Gió lớn ở ngoài không tiện, con đưa người về

nha!... Công tử, vị này là…?” – Tiểu thư đồng phấn điêu ngọc trác (2)

chăm chăm nhìn họ Phương một cách kinh dị, ý tại trong mắt rõ ràng là: Ngươi từ cái chỗ nào mọc ra vậy?

“Chỉ là bình thủy tương phùng! (3) Tẫn Nhai, ta về thôi!” – Tiểu thư đồng vội thưa: “Dạ, công tử!”

“Tiếu Khuynh Vũ, tìm được huynh rồi!” – Cô gái nhỏ mặt đầy nước mắt trong

rừng lao ra, chạy đến chỗ bạch y thiếu niên, gương mặt xinh đẹp như đóa

sen biểu lộ bất bình: “Huynh nỡ bỏ lại biểu muội thanh mai trúc mã này,

bảo đi là đi sao?”

“Tiếu Khuynh Vũ… Tiếu Khuynh Vũ…” Phương Quân Càn tâm niệm trong lòng cái tên sẽ gắn kết một đời với

mình, hốt nhiên nhảy phốc lên lưng ngựa, nói lớn: “Tiếu Khuynh Vũ,

Phương Quân Càn ta sẽ nhớ kỹ ngươi!!”

Mười bảy tuổi, sơ ngộ dưới tán đào hoa…

Nếu gặp nhau là khởi đầu bi kịch…

Vậy thì kiếp trước, kết cục đau thương này đã được ấn định…

Tình này, nếu có thể trở thành hoài niệm…

Thì chỉ có ngươi, chính là số mệnh cả đời không đổi – của ta…



Hai tuyệt thế nam tử, một cưỡi ngựa, một tọa luân y, một động, một tĩnh trong cơn mưa hoa đầy trời ngày hôm ấy, tuyệt mỹ

tựa hồ một bức thủy mặc khiến thế gian đảo điên, khuynh chuyển…











---oOo---

(1) Hồng cân: tấn khăn đỏ mà Tiểu Càn quàng lên cổ, dịch sát ý thì ko hay nên tôi giữ nguyên

(2) Phấn điêu ngọc trác: điêu khắc từ phấn, tạc nên từ ngọc: ý nói tư chất thông minh

(3) Bình thủy tương phùng: bèo nước gặp nhau Tiết Thanh minh, Đại Tướng Quốc tự du khách như nêm..

Sau khi bái tế tổ tiên, mọi người trẩy hội đạp thanh, thăm viếng bằng hữu, ai ai cũng xiêm áo rực rỡ đón xuân, giai nhân tài tử dập dìu ước

hẹn, yêu đương. Nơi nơi đều thấy rộn ràng phấn chấn, rực rỡ sắc màu.

Đại Tướng Quốc tự nằm ở ngoại vi Hoàng thành, trụ trên Phật Đà sơn

quanh năm tiên khí bảng lảng, u cốc tiên tuyền, sơn thanh thủy tú, suối

chảy róc rách, chim hót líu lo. Nơi núi cao rừng thẳm, lại tồn tại một

ngôi cổ tự hùng vĩ, danh chấn thiên hạ. Đứng trên đỉnh núi phóng tầm mắt về dưới, cơ man là thiện nam tín nữ chen vai tiếp bước, thành kính hành lễ ba quỳ chín lạy suốt cả một quãng sơn đạo cheo leo, gập ghềnh hiểm

trở, cúi đầu, từng bước lên cao, dần hiện ra trong mắt là:

Cổ tự.

Phương Quân Càn vai quàng hồng cân rực rỡ, nhưng chỉ mặc y phục

thường ngày, tự nhiên bước vào Đại Hùng bảo điện, đi bên cạnh chính là

trụ trì Tướng Quốc tự – cao tăng đắc đạo Liễu Trần đại sư.

Trong Đại Hùng bảo điện, một bức tượng Phật Tổ bằng vàng với khuôn mặt nhân từ hiền hậu trang nghiêm tĩnh tọa trên tòa sen.

Phường Quân Càn khoanh tay mà đứng, ngước mắt nhìn thẳng tượng Phật,

chỉ cảm thấy gương mặt của tượng toát lên vẻ đoan chính đường hoàng,

phong di tú mục, tọa trên tòa sen chín tầng, đầu tượng hơi cúi đang nhìn xuống chúng sinh bằng ánh mắt từ bi thương xót, ẩn hiện sự lãnh đạm xa

cách của bậc đại trí minh triết, thấu triệt cõi nhân sinh.

Phương Quân Càn tự nhiên