Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210841

Bình chọn: 9.5.00/10/1084 lượt.

đi tất cả, chỉ duy nhất y ở bên cạnh, bồi bạn với mình, cùng mình vượt qua mênh mang tuế nguyệt, phiêu bạt gió mưa.

Đào chi ước hẹn, hồng cân định tình, chỉ đỏ kết tóc...

Tình này, thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền.

Phương Quân Càn đột nhiên giật mình thật mạnh!

Không, không cần phải nhớ lại thêm gì nữa! Phương Quân Càn chỉ muốn gặp lại huynh thôi! Dù chỉ là một lần!

Tiểu lâu tối om, đưa tay sát mặt cũng không thấy ngón, chỉ còn hiện hữu một nỗi tuyệt vọng kinh khủng nhất cuộc đời này của hắn.

“Khuynh Vũ, van xin huynh đừng trốn nữa... Ra đây gặp ta đi mà!”

“Phương Quân Càn ở đây này!”

“Đừng đùa giỡn nữa... Thật đó!”

“Đừng bỏ lại ta cô đơn một mình ở lại chốn này!”

“Khuynh Vũ, huynh ở đâu, mau ra đây đi!!!”

Hắn cuống cuồng, hắn hoảng loạn, thậm chí, hắn vung tay phóng hỏa, những tưởng muốn thiêu đốt cơn ác mộng vẫn hoài ám ảnh mãi không thể thoát ra.

Khi Thích Vô Ưu cùng một đám binh sĩ đã được che chắn xông vào biển lửa tìm thấy Phương Quân Càn, hắn đang co ro, bó gối ngồi nép vào chân tường, cô độc, hoảng hốt, tựa như một tiểu hài tử bị bỏ rơi, trong tay trống rỗng chẳng còn lại gì.

Lửa táp khắp nơi, hung hăng quét cái lưỡi đỏ rực của mình vào mọi ngóc ngách, nào hoa lá cỏ cây, nào đình đài lầu các yếu ớt chống cự, đoạn ngả nghiêng nhấn chìm mình vào trong biển lửa bừng bừng, tan thành mây khói

Tiểu lâu lung lay sắp đổ, hồng y nam tử kia dường như chẳng hề nhận ra ngọn lửa càng lúc càng lan đến gần, nguy hiểm sắp ập xuống, chỉ lẳng lặng náu mình vào hốc tối, không nói không rằng, không nhúc nhích cử động.

Cục diện tự nhiên yên tĩnh quỷ dị lạ thường, trong nhất thời không một ai dám lên tiếng quấy nhiễu hắn.

Người ấy đi rồi!

Trái tim của hắn, cũng đã đi theo người ấy, tan nát, chết lịm, thiêu đốt, tan thành tro, hóa thành bụi.

Trong ánh mắt của hắn, chỉ còn mịt mù một mảnh tro bụi hoang tàn, chết chóc...

“Tìm khắp rồi...” – Phương Quân Càn co ro ở một góc tiểu lâu đang rừng rực lửa, ngơ ngác nói, “Ở đâu cũng không có y...”







---oOo---

(1): thiên đao vạn quả (千刀万剐): chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây.

(2): lê hoa: cây lê, một loại cây gỗ quý, có hoa màu trắng rất đẹp.

“Công tử làm sao chết được chứ? Nói dối, gạt người, gạt người!!!” – Trương Tẫn Nhai tay đấm chân đá mấy người thị vệ, đôi mắt tiểu tử đỏ ngầu, hệt như một con cọp nhỏ giương nanh múa vuốt.

Trương Tẫn Nhai dù sao cũng là trẻ con, tuổi nhỏ chẳng có bao nhiêu sức lực, đối với những thị vệ thân cường thể tráng mà nói, chịu mấy cú đấm đá cũng không cảm thấy đau đớn gì. Chỉ là lo sợ cậu nhỏ sẽ đánh thức Phương tiểu hầu gia còn đang mê man chưa tỉnh trong phòng, bọn họ bất đắc dĩ phải kẹp nách tiểu tử lôi ra ngoài.

“Thả ta ra! Thả ta ra! Đám thối tha này! Công tử... Huhuhuhu... Công tử... Ta phải báo thù thay công tử! Là ai đã hại công tử! Là ai hại người!? Huhuhu...”

Là ai đã hại người?

Là ai đã hại Khuynh Vũ?

Ở trên giường, Phương Quân Càn nhíu chặt hai mắt lại.

Đôi mi run rẩy bần thần, hai bàn tay bóp chặt, móng tay bấu vào da thịt rát buốt, từ lòng bàn tay, máu tươi rỉ xuống thành dòng.

Những người thân thiết nhất trên đời lần lượt bị hãm hại đến chết, trần gian quạnh quẽ cô liêu, ta chỉ còn mình y bầu bạn!

Vì Đại Khánh, y đã lao tâm khổ tứ, dốc hết tâm can, vắt kiệt sức mình, ngươi lại lấy oán trả ơn!

Phương Quân Càn này chỉ còn lại mình y bồi bạn bên đời mà thôi!

Vậy mà ngươi nhẫn tâm cướp đi người gần gũi yêu thương nhất của ta ư?

Đã vậy…

Ta muốn ngươi – Muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!

Phương, Gia, Duệ!

Khi Cao Dậu đẩy cửa bước vào nghị sự phòng, liền trông thấy một thân ảnh đã lâu không xuất hiện.

Chính là Phương Quân Càn, hồng y tựa máu đỏ, tựa lửa hồng đang sừng sững ở đó, quay lưng về phía bọn họ, cạnh bên cửa sổ đại sảnh dõi mắt nhìn xa xăm.

Ngoại trừ Phương Quân Càn, trong phòng còn có rất nhiều người khác. Hết thảy đều là quan tướng chủ chốt của Bát Phương Thành, có thể nhận thấy Vô Ưu quân sư Thích Vô Ưu, Đệ nhất Bộ quân Hữu vệ Thượng tướng quân Lý Sinh Hổ, Đệ nhị Trọng kỵ binh Chỉ huy sứ Cổ Mục Kỳ, Khinh kỵ binh Thượng hộ quân vừa tấn chức Dương Hổ, ở giữa những vị tướng tuổi trẻ sung sức, sừng sững một thân tùng bách râu tóc bạc phơ thân kinh bách chiến, không ai khác chính là Xu mật sử, lão tướng Thái Nham.

Bất kể là lão tướng dạn dày trận mạc, chinh chiến sa trường, hay là quan văn mưu sĩ nho nhã hào hoa, hay là hậu sinh tuổi trẻ tài cao, niên khinh ngạn tuấn… thì mỗi tướng sĩ dưới trướng Phương Quân Càn trên người đều tồn tại một loại khí khái nam tính ngất trời, chiến tích bất bại, trăm trậm toàn thắng càng làm thăng hoa khí chất cùng phong độ của họ, ở những người ấy, từ lời nói cho đến cử chỉ hết thảy đều toát ra sự thong thả tự tin, thản nhiên trầm tĩnh của kẻ bậc thầy thiên hạ.

Chư tướng khẽ gật đầu chào nhau, tất cả đều không lên tiếng, vì họ sợ sẽ quấy nhiễu hồng y nam tử còn đang chìm trong trầm tư mặc tưởng bên khung cửa sổ kia, Phương Quân


XtGem Forum catalog