
chúng sinh.
Biểu hiện đối với thế gian, đa phần chỉ là như vậy.
Nhưng một khi đã xuất lộ, chính là nổi trội, xuất sắc, quán tuyệt thế nhân, là kiên tâm bền chí, kiên trì nhẫn nại, kiên định quật cường, quyết tuyệt dứt khoát bất chấp trở ngại khó khăn. Cả người luôn toát ra một loại khí chất tựa như đầu đao mũi kiếm, nhọn hoắt chết người, khiến kẻ khác không đủ can đảm mạo phạm.
Không có bất kỳ nam tử nào sánh được.
Khuynh Vũ của ta – Là công tử Vô Song!
---oOo---
(1): hào môn đại tộc: gia đình giàu có danh giá.
(2): thỏ khôn chết đem chó ra làm thịt, hết chim trời cung giữ để làm chi. Con thỏ tinh ranh chết rồi thì chó săn chẳng còn công dụng, chi bằng đem làm thịt (phanh), chim trời đã hết thì cung tên có tốt đến đâu cũng bằng vô dụng, chi bằng vứt xó. Câu này nguyên văn là của Phạm Lãi, ‘Phi điểu tẫn, lương cung tàng; giảo thố tử, tẩu cẩu phanh. Việt vương vi nhân trường cảnh điểu uế, khả dữ cộng hoạn nan, bất khả dữ cộng nhạc. Tử hà bất khứ?’, nói Việt vương Câu Tiễn là người gáy dài mỏ chim, là kẻ có thể chung hoạn nạn, không thể làm bạn lúc thái bình.(Câu này, trong Tây Thi của Nam Cung Mạc, trước khi Phạm Lãi viết lại cho Văn Chủng, Ngô Vương đã nhờ người viết thư cho Phạm Lãi)
Câu nói này dùng để hình dung loại người được chim quên ná, đặng cá quên nơm, có mới nới cũ, ăn ở bạc bẽo hai lòng.
Cứ theo kế hoạch đã trù tính, một đoàn ba người cùng xe ngựa lẳng lặng xuyên suốt lộ trình từ Như Vĩnh thành đi lên phía Bắc, ngày lại ngày, liên tục không dừng bước, mặc cuồng phong cuốn thốc, mặc bão cát mịt mù. Thời gian vùn vụt trôi, cuối cùng đã tiến gần biên cảnh miền Tây Bắc.
Dõi mắt về Tây, thái dương đang từ tốn khuất sau rặng núi, đêm buông xuống rất nhanh, chẳng mấy chốc bóng tối đã lan tràn mặt đất.
Vô Song công tử chỉ tay vào tấm địa đồ da dê: “Lúc này chỗ chúng ta đang đứng là Đàm Quả Đại Hạp Cốc (1), ra khỏi hạp cốc này liền bắt đầu tiến vào Ngọc Hòa Tát bình nguyên. Tiếu mỗ đã sớm dùng bồ câu đưa tin cho Thích quân sư, Bát Phương quân sẽ chờ sẵn ở đây tiếp ứng cho chúng ta.”
Phương tiểu hầu gia cũng cẩn thận nghiên cứu địa đồ: “Bên trái Ngọc Hòa Tát bình nguyên có Cốc Gia thành, bên phải có Bạch Ác quan, cả hai đều là trọng trấn quân sự thề chết trung thành với hoàng thất Đại Khánh, nhược bằng hai bên tả hữu liên thủ đánh úp, vây ta vào giữa, vậy thì… cỗ xe ngựa nhỏ này có khác gì ba ba trong lọ chờ người ta thò tay bắt, dù chúng ta mọc cánh bay cũng không thể thoát được!”
Đúng là… chỉ có thể án binh bất động, chờ Bát Phương quân tiếp ứng!
Chỉ có thể với sự hộ tống của quân tướng mới khả dĩ bình yên trở về Bát Phương Thành! Ngoài cách đó ra, không còn cách nào khác!
“Hôm nay đã là mồng ba tháng năm, còn hai ngày nữa Tiểu hầu gia tròn hai mươi ba rồi!”
Sinh thần năm hai mươi hai tuổi, Phương Quân Càn đại hôn, vậy mà vừa chớp mắt đã một năm đã sắp qua.
Thời gian, nhanh như tên bắn.
Phương Quân Càn nhìn thật sâu vào mắt người đối diện, bổ sung: “Ta cùng huynh, cũng đã sáu năm giao tình…”
Sáu năm… không thể gọi là dài, nhưng tuyệt đối không ngắn ngủi!
Ngày đó, dưới một trời lạc anh tiêu sái, trong rừng đào vắng vẻ tịch liêu, hai nam tử kinh tài tuyệt diễm lần đầu tiên đối diện, nào ai ngờ được, hai người ấy lại cùng nhau gắn kết đến tận ngày hôm nay?
Khuynh Vũ, Phương Quân Càn này phải may mắn đến thế nào… mới có được huynh ở bên cạnh ta như vậy?
Ngày dài trôi qua.
Mặt trời nhô lên đằng Đông, uể oải chói chang trên đỉnh đầu, rồi mệt mỏi ngã nhào xuống sau dãy núi mờ phía xa.
Viện quân từ Bát Phương Thành vẫn vô tức vô thanh, bóng chim tăm cá.
Mé Tây, kim ô (2) đã hoàn toàn mất bóng, đôi cánh đen huyền hoặc âm u bất trắc của vị thần bóng đêm giương rộng mênh mông, lan tràn khắp không gian to lớn, chôn vùi thiên địa trong một mớ hỗn độn tối tăm, tựa như cái miệng khổng lồ toang hoác, nuốt chửng mọi thứ.
“Chúng ta phải lập tức rời khỏi!” – Vô Song công tử quyết định trong tích tắc, “Thời gian một ngày thôi cũng đủ để binh mã Đại Khánh lần đến tận đây. Bình nguyên Ngọc Hòa Tát địa thế bằng phẳng, bốn bề trống trải mênh mông hoàn toàn không có chỗ ẩn náu, sớm muộn gì ta cũng bại lộ hành tung, chỉ có cách trước hết lui về Đàm Quả Đại Hạp Cốc rồi suy nghĩ tìm hướng giải quyết khác!”
Vừa dứt lời, cách đó không xa chợt nhá lên ánh đuốc, lập lòe như ánh lửa ma trơi soi lối xuống địa ngục, âm trầm đe dọa, đẩy người ta vào tuyệt vọng.
Phương tiểu hầu gia lắc đầu cười khổ: “Chậm rồi!”
Ánh đuốc mỗi lúc một tiến gần, mỗi lúc một dày đặc, mỗi lúc một sáng lòa.
“Hây! Trên xe ngựa là ai đó?” – Đã có kẻ phát hiện cỗ xe.
Tiếng quát rơi vào khoảng không, không hề có tiếng đáp lại.
Viên Trưởng quan Đại Khánh không chậm trễ, lập tức sai sử thủ hạ: “Ngươi, cả ngươi nữa, hai ngươi qua bên kia xem thử!”
Tuyệt thế song kiêu hoàn toàn bất động.
Từ khoảnh khắc bị phát hiện tung tích, mọi ý nghĩ lui về đại hạp cốc hoàn toàn bị dập tắt!
Bình nguyên tốt xấu gì cũng là không gian bao la rộng lớn, còn khả dĩ có cơ hội chạy trốn, thế nhưng chỉ cần lui tr