Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321191

Bình chọn: 10.00/10/119 lượt.

Quan nói Phó Tự Hỉ lúc còn bé đầu bị đụng, không giống so với người bình thường, bà còn tưởng là cái loại chảy nước miếng, lôi thôi lếch thếch, ai dè sự việc hoàn toàn không phải như vậy, cô sạch sẽ, nhu thuận, ngoan ngoãn lại có lễ phép, chỉ là tư duy không phát triển giống người bình thường. Dì quan nói trước kia cô bé có bộ dáng rất thông minh lanh lợi, về sau đầu bị đụng nên mới trì độn không ít, thật sự đọc sách không được, mới nghỉ học.

Lương San đau lòng cho Phó Tự Hỉ, cũng thật bởi vì cô là một cô bé tính tình im lặng biết nghe lời. Nếu không phải vì Phó Tự Hỉ thân phận có khác, bà thật muốn đem Phó Tự Hỉ rước vào nhà chính.

Hạ Khuynh thả đôi đũa, lấy khăn tay xoa xoa miệng, nói: "Mẹ, cô ta cũng không phải con gái mẹ, Phó Tự Nhạc còn chưa lo lắng chị gái mình không gả đi được, mẹ hao tốn tâm tư làm cái gì."

"thật sự là, chỉ dẫn ra ngoài làm quen vài anh chàng, cứ ở trong nhà suốt, tuổi xấp xỉ với con bé cũng chỉ có con. Lựa chọn quá ít. "Lương San tỏ ra uy nghiêm của người mẹ, "Cứ quyết định như vậy đi. Buổi chiều mẹ kêu Phó Tự Hỉ lại đây nói một chút."

"..."

đi ra ngoài chơi còn phải mang theo một cục nợ, thực xúi quẩy.

Lúc Phó Tự Hỉ bị gọi tới tình trạng không rõ lắm, đại khái biết được phu nhân bảo thiếu gia mang cô đi ra ngoài gặp người.

cô khó hiểu muốn đi ra ngoài gặp ai chứ, Lương San kéo cô vào phòng, ở trên mặt cô lau cái này cái kia, đưa cho cô chiếc váy đã chuẩn bị.

Phó Tự Hỉ ở trong nhà cơ bản đều là quần áo thể thao, váy vừa lên thân, cảm thấy trước ngực, sau lưng, hạ thân đều lạnh lẽo, lo lắn nói: "Phu nhân, con vẫn thích mặc quần."

Lương San nắm tay cô, nhìn một vòng thực vừa lòng. "Mặc váy vào trong thật xinh đẹp, Tự Hỉ không hổ là phấn nộn đáng yêu, diện lên thật đẹp." Ý tưởng của bà là nên tốt kheo xấu che nha.

Khi Lương San dẫn Phó Tự Hỉ đến thư phòng, Hạ Khuynh đang ngồi trên xe lăn đọc sách, thời điểm nhìn thấy Phó Tự Hỉ có chút kinh ngạc.

cô mặc một chiếc váy màu xanh lam đơn giản, bởi vì quanh năm không phơi nắng, làn da thực trắng. Toàn thân phối hợp với đồ trang sức trang nhã, làm cho khuôn mặt nguyên bản hơi mập liền có vẻ đường nét rõ ràng. Sau đó, vốn là bộ ngực đầy đặn lại càng nhô lên, hắn cảm thấy quần áo kia sắp không chống đỡ được vật tròn trịa sống động đó.

Hạ Khuynh tầm mắt dừng ở trên người Phó Tự Hỉ vài giây liền dời đi, tiếp tục đọc sách.

Phó Tự Hỉ thấy hắn, đột nhiên nhớ tới ngày ấy hắn ôn hòa cùng cô nằm trên giường, so với sự lãnh đạm trước mắt hoàn toàn bất đồng.

Đối mặt với thái độ không thèm nhìn của con trai, Lương San cũng không nói gì. "Con trai, như thế nào."

Hạ Khuynh mắt cũng không nhìn lên một cái, "Con còn một giờ nữa mới đi."

"Mẹ còn chưa kịp chuẩn bị giày, vừa vặn thừa dịp lúc này, con mang Tự Hỉ đi mua đôi giày, rồi lại đến gặp bọn họ." Lương San là muốn tự mình mang Phó Tự Hỉ đi mua giày, nhưng Hạ Hàm Thừa buổi tối có xã giao muốn bà cùng tham gia, lại nghĩ con mình ánh mắt cũng không kém, liền đem nhiệm vụ này giao cho hắn.

Hạ Khuynh lúc này mới nhìn về phía cô, "Mẹ đi đi. Đợi lát nữa để chú Hoắc đưa bọn con đi được rồi."

Lương San dặn dò xong liền đi lên lầu chuẩn bị trang phục và đạo cụ cho chính mình.

Phó Tự Hỉ đứng ở cửa thư phòng, cảm giác Hạ Khuynh trước mắt đang nhìn chằm chằm cô xem xét lại làm cho cô sợ hãi, "Thiếu gia, tôi… đi xuống tìm chú Hoắc."

"không vội." hắn buông sách xuống, tháo kính mắt.

"Phó Tự Hỉ, đóng cửa lại, lại đây."
hiện giờ Phó Tự Hỉ thật sự rất muốn bỏ trốn, hai tay nắm chặt lấy cánh cửa.

Hạ Khuynh liếc nhìn xuống ngực của cô: "Bây giờ đã không còn thịnh hành cái kiểu này, em gái nhỏ à, em ăn mặc ngắn như vậy là tự phơi bày hết đấy nhé."

nói xong hắn ta dừng lại một chút, hình như sợ cô nghe không hiểu, lại giải thích: "nói đúng hơn là, nhìn cái bộ dạng em ăn mặc như vậy khó coi chết đi được."

Bị hắn nhận xét như vậy, càng thấy không được tự nhiên, thẹn quá cô mới vội giải thích: "Trước đó tôi có thay đồ rồi mà."

"Đợi chút." Hạ Khuynh tự đẩy xe lăn đi đến sopha, tay hắn cầm lấy một cái áo khoác đưa cho cô.

"Mặc cái này vào trước đi. Đợi lát đi mua bộ quần áo khác."

cô nhìn thấy Hạ Khuynh trở lại bộ dáng ôn hòa, liền gật gật đầu, mới dám buông tay nắm cửa ra.

Xong lại nghe hắn nói tiếp: "Đóng cửa lại, tôi muốn đọc sách."

Phó Tự Hỉ lại gật gật đầu, vội đóng cửa rồi đi tới.

Hạ Khuynh tay đùa nghịch cái tay vặn xe lăn, định đợi cho cô bước đến lấy cái áo khoác trong tay mình, hắn cố ý cầm áo khoác nhấc lên cao, nhân cơ hội cầm tay cô kéo mạnh qua.

Phó Tự Hỉ giật mình mất thăng bằng lảo đảo đổ sầm về phía trước, không cẩn thận làm bộ ngực mềm mại ụp lên mặt hắn. Hoảng sợ cô liền chống lên hai sườn tay vịn xe lăn, tay chân luống cuống, lại bị Hạ Khuynh một tay đè lấy thắt lưng, một tay kia kéo đùi cô quỳ ụp xuống đùi mình trên xe lăn.

Hạ Khuynh còn cảm thấy chính bản thân lúc này thật là vô liêm sỉ.

Nhưng cô gái đáng chết này đứng trước mặt hắn bày ra cái vẻ mặt hoảng sợ, bây giờ bộ ngực hấp dẫn của cô còn dán lên mặt hắn, khiến hắn lại bộc phát một loại cảm xúc khó hiểu.

Tự nhiên hắn


Lamborghini Huracán LP 610-4 t