Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321675

Bình chọn: 7.00/10/167 lượt.

g sopha, khóe miệng nhếch lên hài lòng tự đắc

Lương San quay đầu đánh giá Hạ Khuynh "Hì hì, dĩ nhiên nó rất đẹp trai." Đó là đương nhiên rồi.

Hạ Khuynh thầm xác định có những lúc mẹ hắn thật sự rất ngây thơ.

"Vậy trừ nó ra thì còn ai không?" Lương San hỏi tiếp.

Phó Tự Hỉ nghĩ nghĩ, kỳ thật ngày đó cô không nhớ rõ mặt từng người lắm.

"Con quên mất rồi ạ."

Lương San tự an ủi chính mình, cứ từ từ thì nó cũng sẽ đến "Vậy con có nói chuyện với ai không?"

"Có a, một người mặc áo màu trắng."

Lương San liếc mắt sang Hạ Khuynh, đó là ai?

Hạ Khuynh lãnh đạm trả lời. "Hề tử."

"À à thì ra là vậy. Tự Hỉ à, con thấy nó có đẹp trai không?"

"Con cũng không nhớ rõ nữa ạ."

...

Lương San thật bị đả kích chỉ tiếc rèn sắt không thể thành thép, trong lòng thầm buồn bã thở dài. một lúc sau, nhìn đồng hồ thấy thời gian cũng không còn sớm, nên cũng chuẩn bị đi ra ngoài. Trước khi đi bà còn dặn dò Hạ Khuynh phải chăm sóc Phó Tự Hỉ thật chu đáo.

Đợi đến khi chỉ còn lại hai người, Hạ Khuynh quăng một câu cho cô xong cũng xoay người bước đi "Chúng ta đến phòng sách."

cô xách hộp giày đi theo đến phòng sách, sau khi vào còn đóng cửa cẩn thận.

"Hạ Khuynh, đôi giày này. . ."

"Để cho tên hoàng tử của em lo." không đợi cô nói hết, hắn đã mang đôi giày quăng cho cái vị hoàng tử chưa biết mặt nào đó "Đặt nó ở đây trước đi, chừng nào về phòng thì cầm theo."

Phó Tự Hỉ để hộp giày xuống có chút lo lắng suy nghĩ, hoàng tử kia không biết có đồng ý hay không nữa á.

"Tôi hỏi em, em với cái tên áo trắng hôm đó đã nói những chuyện gì?" "Anh ta chỉ hỏi tôi có muốn ăn thêm cái gì không."

"... Chỉ vậy thôi sao?" cô gật đầu.

"Vậy tại sao em không ăn thêm?"

cô trừng mắt "Anh đã bảo tôi đừng ăn nhiều mà, lúc đó tôi thật là đói..." Cuối cùng còn thêm một câu: "Bình thường Tự Nhạc nấu cho tôi rất nhiều rất nhiều."

"Em cứ tiếp tục ăn nhiều như vậy sẽ càng ngày càng béo." Hạ Khuynh phát hiện Phó Tự Hỉ càng ngày càng kiêu ngạo cứ chống đối lại hắn, đã vậy hôm qua còn dám chê hắn hôi thối.

nói đến chữ béo thì khẩu khí cô yếu đi rất nhiều, đành chịu thôi bởi vì nó là sự thật!

Bất quá vẫn phải biện minh một chút: "Tự Nhạc nói béo như vậy mới đẹp."

Hạ Khuynh hừ một tiếng. Ai mà nhìn ra được chuyện đó. (nhà ngươi)

………..

Hạ Khuynh có làm cho Phó Tự Hỉ một cái bàn viết chữ nhỏ. Phó Tự Hỉ biết không thể quấy rầy hắn nên cũng rất im lặng tự viết chữ. Hai người ai làm việc nấy không nói chuyện với nhau.

Đợi sắp đến giờ cơm trưa, Hạ Khuynh mới mở miệng hỏi: "Em thường ngủ trưa đến mấy giờ?"

Phó Tự Hỉ bên này đang viết viết đột nhiên nghe được hắn mở miệng, hơi giật mình ngẩng đầu lên. thật ra không có thời gian cụ thể, bình thường hay ngủ tận mấy tiếng đồng hồ.

hắn thấy cô trưng ra cái bộ dáng ngây ngốc, không nhịn được bèn trêu chọc một chút: "Em đúng là con heo, buổi tối ngủ nhiều như vậy, giữa trưa còn muốn ngủ."

"Tôi không phải."

Hạ Khuynh đang đắn đo xem phải dẫn cô đi đâu, cô cũng không giống những người bạn gái trước của hắn. Nhìn thấy chữ viết ngay ngắn đầy trên vở, hắn bỗng nhiên nảy ra một chủ ý.

"Phó Tự Hỉ, buổi chiều hai giờ có thể dậy không?"

cô thành thực trả lời "không biết nữa."

"Hai giờ em phải rời giường, đây là mệnh lệnh."

Thấy hắn có bộ dáng nghiêm túc cô hơi hoảng "Nhưng trong lúc ngủ tôi không biết mấy giờ đâu."

"Vậy em ngủ trong phòng tôi, đến giờ tôi gọi em dậy."

cô cuối cùng cũng phải trịnh trọng đáp ứng hắn.

Đến giờ trưa, cô chạy đến chỗ dì Quan, sau khi ăn xong thì trở về phòng sách của Hạ Khuynh. cô gõ gõ cửa nhưng bên trong không có tiếng động. Chắc hắn đang ở nhà ăn dùng bữa, cô không dám làm phiền đến hắn nên đứng ở đây chờ.

……………

"Phó Tự Hỉ, em đứng ở đây làm gì?" Hạ Khuynh một lúc sau trở về thì nhìn thấy cô đang đứng yên lặng trước cánh cửa phòng.

cô quay đầu, "Ai, Hạ Khuynh, anh ăn xong rồi à."

"... không phải lúc nãy tôi có nói là không khóa cửa sao?"

"Anh không có ở đây, tôi tùy tiện vào không tốt lắm đâu."

Hạ Khuynh đẩy cửa đi vào "Em ngủ đi, đến giờ tôi gọi em." Sau đó nhìn thấy bộ dáng co quắp của cô "Sao em không mau đi ngủ?"

"Tôi không ngủ được." Nhưng thật sự một lúc sau, Phó Tự Hỉ đã đánh một giấc rất ngon trên giường của hắn. Lúc vừa nằm xuống còn khen: "Giường của anh thật là thoải mái nha." không bao lâu sau thì ngủ ngon lành…

Nhưng đến lúc Hạ Khuynh đánh thức cô thực không dễ dàng chút nào. Vừa đem cặp má phúng phía cô véo véo xoa xoa, lại cắn vài cái, chiếm tiện nghi của cô bé thỏa thuê mãi một lúc sau cô mới mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy.

"Ngoan, Phó Tự Hỉ, thức dậy nào." Sau khi được ăn xong một mớ đậu hủ Hạ Khuynh tâm tình rất tốt, bế cô đứng lên.

………

Hạ Khuynh gọi chú Hoắc đưa hai người bọn họ đến trường đại học X.

Năm đó vào đại học hắn không muốn đi xa, nên ghi danh vào Đại học Văn hóa tổng hợp X, Hạ Khuynh chọn ban Khoa học.

Phó Tự Hỉ rất cao hứng khi biết hắn sẽ đưa cô đến trường cũ. Nhưng khi xuống xe, cô đứng ở cổng trường có chút do dự "Hạ Khuynh, tôi thật sự có thể vào sao?"

Hạ Khuynh cười cổ vũ "Được chứ."

cô nhìn thấy từ cổng dọc hai bên con đường trải dài hàng cây


The Soda Pop