
Tự Nhạc có từng khâu qua chưa?" Phó Tự Hỉ gật đầu, chỉ chỗ Phó Tự Nhạc từng may. Hạ Khuynh nhìn nghiên cứu kĩ một hồi rồi thử bắt chước theo đường may cũ khâu lại cái đầu bị rách của con gấu bông.
Phó Tự Hỉ ngồi bên cạnh tập trung tinh thần theo dõi hắn may qua may lại, rốt cục cũng ngừng khóc. Đột nhiên tầm mắt của Hạ Khuynh vô tình xoẹt xuống ngực cô "Phó Tự Hỉ, lấy quần áo mặc vào đi. Hai khối thịt của em cứ nhích tới nhích lui làm tôi không tập trung được."
cô đỏ mặt gật gật đầu, đứng lên cầm quần áo bị vứt dưới đất cẩn thận mặc vào xong lại đến ngồi bên cạnh hắn. một lúc lâu, Hạ Khuynh cuối cùng cũng vá xong chỗ bị rách, bất quá khâu nhìn không đẹp như của Phó Tự Nhạc. Xong việc hắn quay đầu hỏi Phó Tự Hỉ: "Thấy thế nào? Đây là lần đầu tiên bản thiếu gia làm việc này đấy nên em cũng đừng kì vọng nhiều quá." hắn thực sợ cô lại khóc một lần nữa.
Phó Tự Hỉ mang Đại hùng ôm vào lòng nhìn một hồi, tay sờ sờ vào đường may nghiêng lệch trên cổ nó.
"À" cô gục đầu vào đầu nó.
Hạ Khuynh rốt cục cảm thấy mọi chuyện đã ổn thỏa rồi, miết nhẹ vành tai cô.
"Được rồi, vậy thì rửa mặt rồi đi ngủ đi, nhìn em khóc thật xấu chết đi được."
Phó Tự Hỉ đem Đại Hùng Bảo Bảo đặt qua một bên, sau đó nghe lời chạy vào phòng tắm rửa mặt tiện thể rửa sạch vết nhớp nháp còn lưu trên thân thể. Sau đó cô bước lên giường lại ôm Đại Hùng Bảo Bảo vào lòng, đưa lưng về phíahắn cúi đầu nói: "Hạ Khuynh, đây là mẹ."
Hạ Khuynh đã hiểu. Vậy mà lúc nãy hắn lại làm chuyện đó với cô trước mặt mẹ.Trong lòng hắn lúc này cảm thấy nhói nhói không nói nên lời. Lúc nào nhìn thấycô cũng khiến hắn dao động không yên.
hắn nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy Phó Tự Hỉ thật nhẹ nhàng ôn nhu:
"Phó Tự Hỉ, thực xin lỗi..."
Phó Tự Hỉ nghe được câu xin lỗi ngơ ngác quay lại nhìn hắn, đem Đại Hùng Bảo Bảo ôm càng chặt.
cô cảm thấy, mỗi lần hắn đối xử tốt với cô xong sau đó sẽ lại bắt nạt cô. Sau khi bắt nạt lại tiếp tục đối xử tốt với mình, quá mâu thuẫn.
cô tuy không hiểu những chuyện khi nãy hắn làm nhưng cô biết hắn cởi đồ của mình là một việc làm không đúng đắn chút nào, cô thật là xấu hổ.
thật ra những lúc nhìn thấy hắn đối xử ôn nhu dịu dàng với mình, cô rất muốn làm bạn thân thiết với hắn.
cô sống ở Hạ gia chỉ có một mình. Đúng là mọi người ở Hạ gia đều đối xử rất tốt với cô nhưng họ vẫn phải làm công việc của họ, họ rất bận rộn thì sao mà có thời gian chơi với cô đây? Phó Tự Nhạc chỉ có cuối tuần mới được trở về. cô thật sự rất muốn có thêm nhiều thật nhiều bạn, bất chấp người đó cảm xúc lên xuống thất thường như Hạ Khuynh.
"Hạ Khuynh, anh đừng bắt nạt tôi nữa… có được không?" âm thanh của côngập ngừng bên tai hắn
"Tôi biết anh là một người tốt."
Hạ Khuynh nghe cô nói như thế chợt rung động. hắn đưa mắt nhìn cô, lại thấy cô gục mặt vào con gấu bông. hắn lại nằm xuống ôm thân thể mềm mại của cô vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu cô.
"Được!"
…………
Hạ Khuynh không có thói quen dậy sớm. Sau khi trải qua một đêm xao động như vậy, nhưng hắn vẫn ngủ rất ngon, đến bây giờ vẫn chưa thức dậy.
Đồng hồ sinh học Phó Tự Hỉ rất chuẩn, đến đúng thời gian cô tự động tỉnh giấc, cô không xuống giường ngay mà thường có thói quen sau khi thức dậy phải ôm Đại Hùng thủ thỉ vài câu chào hỏi nó.
Nhưng sáng nay khi tỉnh dậy cô không ngồi dậy được, có một đôi tay rắn chắc ở phía sau lưng đang ôm chặt cô. cô động một chút hắn lại càng ôm chặt hơn không chịu buông tha. cô chỉ vừa mới tỉnh giấc mắt chưa mở hẳn, cả người không cử động được nên đầu óc choáng váng mơ hồ, miệng lầu bầu: "Tôi muốn rời giường. . ."
Hạ Khuynh bị động tác của cô làm tỉnh, cảm thấy lúc này Phó Tự Hỉ thật là đáng yêu, nhịn không được thơm cô một cái.
Phó Tự Hỉ bị hắn hôn đến tỉnh táo, quay đầu ngây thơ nhìn hắn cười: "Hạ Khuynh, buổi sáng tốt lành nha." hắn ừ một tiếng, véo má cô. Sau đó thấy chưa đủ lại phủ môi xuống, cái lưỡi nóng đi vào mút lấy cái lưỡi nhỏ nhắn, triền miên say đắm.
Phó Tự Hỉ lại bị hắn làm cho mơ mơ màng màng. Chờ sau khi hắn thỏa mãn buông ra, cô vừa thở hổn hển vừa nói: "Hạ Khuynh, anh không muốn ăn sáng sao?"
Hạ Khuynh đại khái cũng đoán được cô đang ám chỉ việc hắn đang hôn cô, không trả lời mà chỉ nhếch môi cười xấu xa, bước xuống giường đi rửa mặt.
cô nhìn thấy hắn bước vào phòng tắm liền ngồi dậy ôm lấy Đại Hùng Bảo Bảo nhìn xuống đường may hôm qua hắn giúp mình sửa lại, cúi đầu cọ cọ vào nó.
"Phó Tự Hỉ, ở đây không có bàn chải đánh răng à?" Hạ Khuynh vào phòng tắm mới nhớ đến chuyện này, bước ra hỏi cô.
cô ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới vấn đề gì đó, bẽn lẽn nói: "Hạ Khuynh... Chúng ta tối hôm qua đã quên đánh răng..." cô bình thường trước khi đi ngủ đều có đánh răng, chỉ tại tối hôm qua bị hắn bắt nạt hoảng quá nên quên mất.
"Thảo nào tôi ngửi trong miệng em có vị sữa, em như thế muốn bị sâu răng à. Mau đi tìm cho tôi một cái bàn chải đánh răng."
cô gật gật đầu bước xuống giường, cố gắng nhớ lại chỗ Phó Tự Nhạc hay cất bàn chải đánh răng, vừa tìm vừa nói: "Hôm qua miệng anh cũng rất thối...."
Hạ Khuynh nghe xong lời này nhịn không được lại véo