XtGem Forum catalog
Khúc Giao Hưởng Quân Hôn

Khúc Giao Hưởng Quân Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321553

Bình chọn: 7.5.00/10/155 lượt.

lính, cả ngày hành tung, suy nghĩ đều khó đoán, mình không muốn động lòng, cũng không dám động lòng. Cuộc đời của mình, không muốn, cũng sợ sẽ mất đi màu sắc thứ ba. Vậy thì sẽ biến thành đen trắng mất……”

Thanh âm của cô thấp xuống, lời nói ra có chút thê lương.

Trữ Tĩnh ôm cô vào lòng: “ Nhưng Nhược Nhược, nếu đây là số phận, cậu trốn không thoát đâu. Cuộc sống cũng chỉ là hành trình tìm kiếm và trải nghiệm mà thôi. Đời người dừng lại quá sớm, đó mới là bi ai.”

“ Mình biết cậu là dũng cảm nhất, mình luôn biết.”

“ Vậy mình thử một chút……..”

…………

Nhan Bồi Nguyệt trở về trước dự tính, lúc về đến nhà, Dư Nhược Nhược đang ở trong bếp sửa soạn, chỉ nghe thấy nồi chén dao thớt đang vang lên khúc giao hưởng không mấy hài hoà, trong phòng đang mù mịt khói dầu.

Anh không kịp đổi sang quần áo ở nhà liền bước nhanh đến cửa nhà bếp.

“ A?” Bếp gas đột nhiên bị cô vặn lớn, lửa trực tiếp bùng lên, cô bị dọa không nhẹ, theo bản năng quăng luôn nồi cùng cái xẻng.

Nhan Bồi Nguyệt đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tay mắt lanh lẹ, một tay kéo cô vào trong ngực, tránh khỏi chảo dầu đang vì gặp lửa mà bùng lên.

“ Em ở đây làm gì?” Anh lạnh giọng hỏi, giống như đang khiển trách binh sĩ dưới quyền.

Cô vẫn còn trong nỗi khiếp sợ, chỉ cảm thấy mình đang dựa quá gần vào anh, cũng không so đo anh khiển trách: “ Học nấu cơm…….”

Anh nhìn lướt qua phòng bếp bừa bộn ngổn ngang, không chút lưu tình ném cô ra ngoài…..

Nấu ăn mà còn ra khói lửa thế này, cô quả là cực phẩm.

Nhan Bồi Nguyệt cảm giác sự nhẫn nại của mình sắp bùng nổ.

“Đi ra ngoài mở hết cửa sổ ra, tắm đi, rồi ra phòng khách chờ anh.” Anh rất tự nhiên mà chỉ huy.

Bình thường, khẳng định Dư Nhược Nhược sẽ không nghe lời, nhưng hôm nay thật sự là đuối lý, đành an phận làm theo.

Đợi đến khi khói dầu trong nhà bếp tan hết, lúc nhà bếp sáng sủa hẳn lên, Nhan Bồi Nguyệt ngồi đối diện cô, lần nữa phân phó: “Đi pha trà tới đây.”

Trong lòng cô thầm vui mừng, đây chính là việc cô am hiểu nhất nha.

Khi còn bé, bởi vì cô rất ngang bướng nên thường chọc giận ông ngoại, sau đó tội nghiệp đứng cạnh bà ngoại, nhìn bà pha trà, xong liền ngoan ngoãn bưng qua hiếu kính ông ngoại.

Đọc thuộc ba trăm câu thơ đường, không biết làm thơ thì cũng phải biết ngâm thơ chứ.

Dựa vào động tác quen thuộc mười mấy năm, cô đem Thiết Quan âm đoan chính đặt trước mặt anh, sau đó dè dặt đi tới phía đối diện, chờ anh hạ lệnh

“ Cho em một giờ, dọn nhà cho sạch sẽ. Còn có, về sau nghiêm cấm bước chân vào nhà bếp.” Cưới một cô vợ như vây, anh tự nhận mình xui xẻo, chỉ có thể cả đời hầu hạ mà thôi.

Cô tự biết quân lệnh không thể làm trái, ngoan ngoãn đeo tạp dề cùng mũ che đầu lên, quét dọn mọi ngóc ngách.

Thật ra trong bộ đội có cấp cho một người dọn vệ sinh theo giờ, nhưng anh luôn công tư phân minh, chưa bao giờ để bọn họ nhúng tay vào việc riêng của mình. Lúc ở Bắc Kinh, cũng chỉ có một dì đã chăm sóc anh từ nhỏ ở bên cạnh.

Đều là những người đã quen được hầu hạ, bây giờ lại phải hầu hạ lẫn nhau.

Trong lòng anh thở dài, thật là làm khó cho cô rồi. Dư Nhược Nhược vừa dọn dẹp phòng ngủ xong, lúc đi ra thấy Nhan Bồi Nguyệt tư thái ung dung đang lau cửa sổ sát đất ngăn cách phòng khách với ban công, quai hàm cô như muốn rớt xuống đất……….

Từ sau hôn lễ, biết gia thế nhà anh đồ sộ cỡ nào, cô luôn chờ cơ hội một ngày sẽ cười nhạo anh không biết làm việc vặt.

Vốn là anh biết làm cơm đã khiến cô thất kinh không thôi.

Không nghĩ tới anh còn biết làm việc nhà.

Thật làm cho người ta mở rộng tầm mắt……

“Đừng ngây người nữa, em còn hai mươi phút.” Anh đưa lưng về phía cô mà vẫn biết cô đang làm gì? Bộ đội chẳng lẽ còn huấn luyện cả khả năng đặc biệt như mắt nhìn sáu phía, tai nghe tám hướng?

“A, nha.” Cô vừa ngồi xuống nệm trên đất lau khay trà vừa nghi ngờ: “ Anh cũng làm việc nhà?”

Anh đối với vấn đề không có dinh dưỡng này chỉ hừ mũi khinh thường, căn bản là lười phải trả lời.

Không có ai vừa sinh ra mà cái gì cũng biết, nhưng đến hai mươi mấy tuổi mà cái gì cũng không biết chắc cũng chỉ có Dư Nhược Nhược cô mà thôi. Nhan Bồi Nguyệt cảm thấy nếu tranh luận với cô quá nhiều thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới IQ của mình mất.

Sau giữa trưa chủ nhật, rèm cửa đã bị tháo xuống, mặt trời chỉ cách một lớp thuỷ tinh trong suốt, lười biếng chiếu lên người anh một tầng ánh sáng tựa như dát vàng. Nhan Bồi Nguyệt đã đổi sang một chiếc áo sơ mi thoải mái, hai chân thon dài như hạc trắng, lau cửa kính cũng không giống cô thấy chỗ nào bẩn lau chỗ đó, mà là lần lượt lau từ trên xuống dưới có quy luật…….

Cô chống cằm, ngửa đầu, khẽ híp mắt, thưởng thức một màn “ mỹ nam lau cửa kính”……. Nhìn bóng lưng này, xem ra cũng không thua gì Cốc Tinh Hà……..

Anh đột nhiên lên tiếng, cắt đứt suy nghĩ tươi đẹp của cô: “ Nhìn đủ chưa?”

Cô hốt hoảng cúi đầu, cầm khăn lau loạn một hồi: “ Ai nhìn anh, đừng có tưởng bở.”

“Ừ, vậy thì đi giặt ga giường và rèm cửa đi, đừng lười biếng.”

“………” Là ai vừa rồi cảm thấy bóng lưng anh ta trông thật đẹp mắt, lôi ra xử bắn luôn đi!

Thời điểm trong nhà rốt cục cũng sạch sẽ sáng sủa