Khúc Giao Hưởng Quân Hôn

Khúc Giao Hưởng Quân Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322435

Bình chọn: 7.5.00/10/243 lượt.

hai đoàn người liền chờ xuất phát, hướng sân huấn luyện quân sự lên đường.

Dư Nhược Nhược đến mới phát hiện, thế nhưng ở ngoài biên giới vẫn còn có ký giả, cô nhóc tóc vàng con ngươi màu xanh, ném mị nhãn hướng về phía đám quân nhân nguỵ trang. . . . . .

Cô tối qua nghĩ thật lâu, rốt cuộc cắn răng một cái mặc một cái áo ngoài màu mã não đỏ, cho dù cô không nhận ra Nhan Bồi Nguyệt, để cho anh dễ nhìn thấy vợ một chút cũng tốt.

Cho nên mỗi khi gặp phải một nhóm quân nhân trai tráng đi qua trước mặt cô liền quẳng vali hành lý xuống vẫy tay, một bộ dáng vốn là quen thuộc cười híp mắt chào hỏi.

Nơi xa đang ở trong đội ngũ điểm số ánh mắt của Lý Kiến bị hấp dẫn qua đây, mở miệng nói: "Đoàn trưởng, tôi hình như nhìn thấy chị dâu?"

"Lý trại trưởng, bây giờ là thời gian huấn luyện, người còn lại giải tán, Lý Kiến chạy năm vòng quanh sân tập một chút rồi đi ăn cơm!" Nhan Bồi Nguyệt nghĩa chính ngôn từ, thập phần lạnh nhạt lấy oán báo ơn.

. . . . . .

Thời điểm Nhan Bồi Nguyệt đến gần, Dư Nhược Nhược còn làm không biết mệt mà xông đến trước mặt đội binh chào, bộ dáng hết sức thành kính.

"Dư Nhược Nhược, em đem nơi này thành nơi học sinh tiểu học thực hiện nghi thức kéo cờ đấy!"

Cô bị giọng nói ác ma đến từ sau lưng dọa sợ hết hồn, quay đầu: "Em chính là ôm sự ngưỡng mộ đối với quân nhân vô hạn cao thượng đấy!"

"Hả? Cho nên ra dấu tay giơ đến đỉnh đầu đúng không? Không ai dạy em đến huyệt Thái Dương mà không phải đến trên thái dương sao?" Nhan Bồi Nguyệt sờ lên cằm trêu chọc. ( >_<)

Dư Nhược Nhược tức giận nhìn chằm chằm anh, trên thế giới này liền có một loại người, làm cho người ta lúc không nhìn thấy thì nhớ nhung ngứa tâm ngứa phổi, gặp được trong lòng lại giận như thiêu như đốt. . . . . .

Nhà ăn trong trụ sở huấn luyện bộ đội là tạm thời, cho nên thức ăn cũng không có gì nổi bật. Nhan Bồi Nguyệt cũng hoàn toàn không có bất kỳ bày tỏ dư thừa, kéo vali hành lý của cô liền hướng phòng ăn đi qua.

Dư Nhược Nhược lúc này ngược lại không có bắt bẻ, ngoan ngoãn đi theo anh đến phòng ăn.

Dọc theo đường đi liên tiếp gặp phải binh sĩ quan quân chào anh, anh vẫn là mặt nghiêm nghị.

Dư Nhược Nhược nghiêng đầu nhìn bộ dáng của anh, đột nhiên cảm thấy có chút xa xôi, anh ở trong nhà thường thường cùng cô đấu võ mồm, cùng cô đùa bỡn tính khí, hoàn toàn là tính tình đứa trẻ, hiện tại, lại tản ra hơi thở như gió lạnh ngày đông vậy.

Rốt cuộc gặp phải quan cao hơn một cấp Tham Mưu Trưởng thì cô cuối cùng cũng thấy tốc độ cùng tiêu chuẩn của Nhan Bồi Nguyệt, nhưng kỳ quái là cô cũng không thể cảm nhận được chút nào phục tùng cùng tôn kính, ngược lại, hai người hình như rõ ràng lộ ra luồng không khí đối nghịch, không khí nhiễu loạn hết sức không hòa hài.

Dư Nhược Nhược có chút bị giật mình, ngoan ngoãn cúi đầu chào hỏi.

Đối phương kỳ thực là loại nét mặt vĩnh viễn tươi cười, cái trán nếp nhăn chính là xếp lên như vậy.

Cho đến thời điểm bóng người đi xa, cô lôi kéo vạt áo Nhan Bồi Nguyệt: "Làm sao vậy? Anh cùng hắn ta không hợp nhau?"

Nhan Bồi Nguyệt liếc cô một cái, nói mát: "Em không nên biết, đừng hỏi nhiều."

. . . . . .

Dư Nhược Nhược biết trong bộ đội vấn đề tác phong vô cùng quan trọng, cho nên trên đường vẫn cùng Nhan Bồi Nguyệt cẩn thận từng li từng tí vẫn duy trì một khoảng cách, kiềm lại bàn tay có chút ngứa ngáy, cứ thế không có kéo anh, không giống như bình thường vẫn kéo cánh tay của anh, cũng không có hỏi nhiều hơn một câu.

Thời điểm đưa cô đến cửa nhà khách dùng để tiếp đãi ký giả truyền thông, Dư Nhược Nhược nhẹ như muỗi kêu muốn nhận lấy hành lý, tạm biệt, xoay người muốn rời đi.

Bỗng nhiên bên hông vắt qua một cánh tay, đem cô ôm vào trong ngực. Nhan Bồi Nguyệt đêm hôm đó bởi vì cố kỵ đây là lần đầu tiên, cho nên không dám dốc sức đánh cuộc, động tác lực độ cũng thu lại không ít, hoàn toàn không có tận hứng. Buổi tối ngày thứ hai bởi vì muốn tập hợp lên đường, không còn kịp giày vò cô nửa mê nửa tỉnh một lần nữa, đến bây giờ, cô sống động dựa ở trong ngực. . . . . .

Dư Nhược Nhược bị sợ đến không nhẹ, dáo dác liếc một vòng, giùng giằng từ trong ngực anh ra ngoài: "Người khác nhìn đấy."

Mặc dù bên cạnh các chiến sĩ đi qua đều là nghiêm chỉnh huấn luyện mắt nhìn thẳng,cô vẫn là nhịn không được sắc mặt ửng đỏ.

Nhan Bồi Nguyệt ngày ngày bị gió thổi phơi thành màu mật ong trên mặt tràn đầy vẻ không để ý: "Anh ôm vợ của mình, ai dám có ý kiến hay sao?"

". . . . . ." Nhất định là thức ăn ở căn tin khó ăn đem da mặt của anh nuôi dày!

Chỉ là mặc kệ như thế nào, thời khắc ở trong lòng anh, cảm xúc cũng không tệ lắm.

Chuông điện thoại di động là “Nghĩa Dũng Quân khúc quân hành” sôi động kích động cổ vũ nhân tâm, thời điểm vang lên giống như sấm dậy đất bằng, đánh thức hai người đang yên lặng ôm nhau ở trong không khí phong nguyệt vô biên.

Là đồng nghiệp cùng nhau tới kêu cô đi căn tin ăn cơm, cô hàm hồ mấy câu miễn cưỡng. Điện thoại di động cũng bị Nhan Bồi Nguyệt đoạt rồi nhét vào túi, cô không có quá để ý, ngước đầu dẫn sói vào nhà: "Muốn đến phòng của em xem một chút hay không?"

Bởi vì buổi chi


XtGem Forum catalog