Polaroid
Không Yêu Thì Biến

Không Yêu Thì Biến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324590

Bình chọn: 10.00/10/459 lượt.

cười trên gương mặt chị Triệu lại tươi lên mấy phần, vội vàng áp sát lại: “Nào, Tịch Tịch, chị nói với em nhé. Thằng cháu lớn nhà chị cũng mới về nước cách đây không lâu. Tuổi tác khá hợp với em, mặt mũi cũng tạm ổn, học y đấy, mỗi tội hay thẹn. Hay là lúc nào hai đứa…”.

“Vâng ạ”. Tôi gật đầu đồng ý.

Chị Triệu vui tới nỗi không khép miệng lại được, nhanh chóng quyết định thời gian địa điểm, sợ tôi hối hận.

Tối thứ sáu, tôi đến trước cửa nhà hàng đã hẹn đúng giờ. Vừa ngẩng lên nhìn, đúng là khéo, hóa ra đây là nơi mình đã từng tạt trà vào mặt Dương Tử.

“Cho cô, xin hỏi cô có đặt trước chỗ không ạ?”.

“Có, anh Trần Thượng Ngôn”. Tôi nói tên người kia.

Cô lễ tân mỉm cười lễ độ: “Vâng ạ, anh Trần đã đến rồi, mời cô”.

Khi nhìn thấy anh ta, tôi khẽ nhíu mày, hình tượng quả thực không tồi. Chị Triệu không lừa mình. Tôi mỉm cười với anh ta: “Anh Trần ạ? Chào anh, tôi là Hà Tịch”.

Anh ta lập tức đứng dậy, đẩy mắt kính, hiển nhiên có chút luống cuống: “Chào cô, tôi là Trần Thượng Ngôn”.

Chúng tôi tự giới thiệu đơn giản rồi cùng ngồi xuống. Anh ta hay thẹn, nhưng không hề trầm, thậm chí sau cuộc đối thoại lịch sự lúc ban đầu còn thể hiện nét khéo ăn khéo nói, từng cử chỉ vô cùng nhã nhặn, hoàn toàn khớp với hình tượng bác sĩ lý tưởng.

Tôi vô cùng hài lòng.

Anh ta cũng chẳng có ý kiến gì về tôi. Tôi đoán chừng, nếu không có gì bất ngờ thì chuyện này chắc hẳn sẽ thành thôi. Nếu thuận lợi hơn chút nữa, chuyện trăm năm cũng xong luôn.

Khi miếng bíp-tết được đưa lên, đương lúc tôi cong môi suy nghĩ xem phải cắt từ chỗ nào thì anh ta đột nhiên lên tiếng: “Em không thích bíp-tết sao?”.

Tôi lắc đầu: “Em thích ăn nhưng không thích cắt, tốn sức”.

Khóe mắt tôi chợt bắt được ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Trần Thượng Ngôn. Anh ta ngượng ngùng cười nói: “Để anh giúp em”. Nói xong anh ta bèn lôi ra một gói khăn giấy khử trùng trong túi phải, rồi thình lình rút con dao phẫu thuật ở túi trái ra, lấy khăn khử trùng lau dao một lượt, ánh sáng phản xạ lại khiến tôi chói mắt.

Chưa đầy hai mươi giây sau, miếng bíp-tết của tôi đã được cắt thành từng miếng vuông vức dài một centimet, rộng một centimet.

Tôi rớt cằm, nhìn cái đĩa hình vuông im lặng không thốt nên lời.

Anh ta tiếp tục cười ngượng ngùng: “Cảm giác cắt thịt sống và cắt thịt chín không giống nhau lắm. Có lẽ kích cỡ không được chuẩn, em ăn tạm đi nhé”.

“Cắt thịt sống… là cảm giác gì?”.

Anh ta nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi chợt cười cười: “Dạo này nhà anh có người hảo tâm hiến tặng thi thể vật nuôi ngâm trong phoóc-môn, cảm giác rất giống khi cắt vật còn sống, em có thể thử xem”.

Tôi lau mồ hôi lạnh đang rịn ra trên trán: “Anh… anh Trần, em vào phòng vệ sinh trước đã”.

Tôi đứng dậy định bỏ đi, nhưng anh ta đã gọi giật lại: “Hà, Tịch Tịch, ừm, anh có thể gọi em như thế không?”. Anh ta cười cười, như có chút ngượng ngùng: “Trước đây anh cũng từng xem mặt mấy lần… cứ mỗi khi bên nữ giữa chừng bỏ vào nhà vệ sinh thì đa phần là sẽ không trở lại nữa”.

Bàn tay đang lần mò cầm ví xách phía sau của tôi khựng lại, rồi trả về chỗ cũ, tôi ngoan ngoãn ngồi xuống.

Anh ta đẩy kính lên, gương mặt ửng đỏ: “Cho anh hỏi một chút, điều gì khiến em rút lui nửa chừng vậy? Anh thấy trước đó chúng ta nói chuyện cũng khá vui vẻ mà”.

Là khá vui vẻ. Tôi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh ta, nghĩ bụng, thời buổi này quả thực không còn nhiều những bác sĩ thật thà, nếu tôi còn chút đạo đức xã hội thì đừng nên gạt anh ta. Tôi thở dài, thành thực đáp: “Những người anh xem mặt trước đó thì em không biết, nhưng nếu bạn trai em làm bác sĩ mà lúc nào cũng kè kè dao phẫu thuật, sử dụng thành thạo, hơn nữa anh ấy còn ngâm thi thể động vật trong phoóc-môn… trong lòng em sẽ sợ lắm”.

Anh ta sững sờ, sắc mặt tối đi, gục đầu xuống: “Như thế à…”.

Tôi chợt mềm lòng: “Thực ra, chúng ta vẫn có thể làm bạn mà”.

Anh ta miễn cưỡng mỉm cười với tôi.

Bữa cơm tối nay nuốt cũng không khó trôi lắm. Cuối cùng anh ta lái xe đưa tôi về, khi chia tay mới hỏi xin tôi số điện thoại, nói: “Tịch Tịch, anh rất thích cá tính của em, sau này… sau này chúng ta có thể tiến dần từ tình bạn”.

Tôi gật đầu đồng ý.

Nhưng từ đó về sau, anh ta không hề gọi cho tôi, cũng không hẹn tôi đi chơi nữa, đương nhiên tôi cũng quẳng anh ta ra khỏi đầu.

Mà qua một lần giày vò như vậy, nỗi sốt ruột muốn lấy chồng của tôi cũng nhạt đi rất nhiều, thế là tôi dứt khoát sống những tháng ngày độc thân yên bình.

Đến khi tháng mười một đã sắp trôi qua, Trình Thần đột nhiên gọi điện cho tôi, nói chị và Thẩm Hy Nhiên sẽ đính hôn vào tháng mười hai.

Tôi sững sờ rất lâu mới phản ứng lại được, mắng sa sả trong điện thoại: “Đính cái đầu chị ấy! Giờ hai người tình chàng ý thiếp, cũng đã trải qua mưa gió bão bùng nhiều rồi, thế mà còn tiếc chín tệ tới cục Dân chính làm tờ giấy chứng nhận hả? Thẩm Hy Nhiên keo kiệt tới mức đó rồi sao?”.

Trình Thần ở bên kia dở khóc dở cười: “Sao mày còn nóng ruột hơn cả chị thế? Đính hôn là hình thức, nhà anh ấy đặt nặng mấy thứ này. Cũng đúng lúc cho anh ấy cơ hội tặng chị thêm một chiếc nhẫn nữa”. Hai chúng tôi