
cửa phòng bệnh liền nghe đến An Nhiên "Răng rắc" giáo huấn Nam Tịch Tuyệt, anh lại vội vàng rụt đầu về. Bo bo giữ mình để đạt được mục đích, anh chờ bên trong náo xong rồi vào lại.
Hiệu quả cách âm phòng bệnh thật ra thì không tệ, chỉ là âm thanh An Nhiên giận đến giơ chân vẫn truyền ra ngoài. Lòng của Lục Nhược không an phận rục rịch ngóc đầu dậy, vễnh tai nghe, giống như không sao cả có tiếng rồi. Anh lại lặng lẽ mở hé cửa, mới vừa thoáng nhìn vào bên trong lại bịt mũi rụt trở về. Tánh khí nóng nảy Tiểu An An đang dễ dàng phục vụ đại ca anh! Này. . . . . . Bảo bối đại ca anh không cần hắn thưởng thức. . . . . . ?
Bị An Nhiên một hơi mắng, Nam Tịch Tuyệt nghẹn ở trong cổ họng, không trên không dưới khó chịu, nhưng anh khổ sở kìm nén đến khó chịu, cô cũng không thể để cho anh nén lấy chứ?
Đợi dễ dàng xong, An Nhiên từ phòng vệ sinh trở lại, phát hiện Nam tịch tuyệt còn lộ ở bên ngoài, lông mày nhéo một cái, "Anh háo sắc cái gì?"
Nam Tịch Tuyệt xoay mặt, vô hạn uất ức, "Xoa một chút được không? Nếu không sẽ thối hết."
An Nhiên mặt lạnh đi phòng vệ sinh lấy khăn lông nóng ra ngoài, cực kỳ kỳ cục ngồi ở bên cạnh anh, giúp anh lau.
Xong chuyện mặt của An Nhiên thúi hơn, anh thế nhưng đột nhiên ^ nổi lên! Đáng hận mặt Nam Tịch Tuyệt rất bình thường như vậy, hơn nữa vẻ mặt nằm ngửa không sao cả của anh cũng không phải là chưa có xem qua, tay của cô lúc rời đi anh còn phát ra tiếc nuối thở dài, An Nhiên đã cảm thấy mình bị anh trắng trợn đùa giỡn.
Sau còn phải phục vụ anh đánh răng rửa mặt. An Nhiên không thể không bội phục ý định kín đáo của Cố Lãng, vật sở hữu Nam Tịch Tuyệt cũng bị anh gọi người mang tới, sớm đã có người chuyên mua đồ ăn đưa tới đây, đang để ở trong bình giữ nhiệt, tiết kiệm cho cô không ít chuyện.
Nam Tịch Tuyệt ăn không được nhiều lắm, anh sau khi ăn xong liền thúc giục An Nhiên ăn, nói: "Đem Tiểu Tam kêu đến đi, chú ấy ngó dáo dác mấy lần."
Lục Nhược sớm đã chờ những lời này rồi, đẩy cửa đi vào, tiêu sái POSE tỏ vẻ mình là tình trường thất ý cũng là sức sống vô hạn Mỹ Thiếu Niên. Anh không dám trêu ghẹo Nam Tịch Tuyệt, ngồi xuống báo cáo trong thời gian ngắn anh nghiệp tích, nói đến anh đang nhìn trúng mảnh đất Tú Sơn bị người đoạt đi, anh giận nắm quả đấm lên, "Nếu không phải là em nhất thời khinh thường, cũng sẽ không! Đây chính là mảnh đất tốt."
An Nhiên ngồi vừa ăn bánh bao, câu có câu không nghe bọn họ nói chuyện. Chú ý tới Lục Nhược nói quanh co suy nghĩ nói những gì, lại thỉnh thoảng nhìn về phía cô, cô đứng lên vỗ vỗ tay, nói đi ra ngoài đun bình nước sôi.
Lục Nhược chạy đến cửa, từ bên trên thấy An Nhiên đúng là rời đi, mới chạy trở về trước giường bệnh, nhanh chóng nói: "Đại ca không phải là em không đủ lực, là Nam Cung Liệt thừa dịp chúng ta không có ở đây ở bang C phách lối vô cùng, hơn nữa hắn và cảnh sát bên kia giao thiệp rất tốt. Anh cũng biết, mấy năm này, bên kia chằm chằm nhìn chúng ta chăm chú rất ít, tóm lại năm trước Tiểu Nhiên không có biện pháp nhìn thấy cha cô rồi. Anh không thể thư thả mấy ngày nữa được rồi?"
Nam Tịch Tuyệt giận tái mặt. Anh biết An Nhiên khát vọng về nhà đến cỡ nào, đoán chừng chờ thương thế anh ổn định lại, nhìn chuyện tình An Diệc Bác nhất định sẽ đề cử lên. Còn là, trước hết để cho cô đi một chuyến đến Pháp thăm Nhập Hồng? Nhớ tới cái đó hôm nay bà ấy cùng ba anh kết hôn, trong lòng của Nam Tịch Tuyệt cực độ không thoải mái. Hơn nữa, chuyện Nam Tĩnh giam lỏng Nhập Hồng anh cũng không phải là không biết, nếu là Tiểu Nhiên biết. . . . . .
Nam Tịch Tuyệt mệt mỏi thở dài.
Thân thể Lục Nhược căng thẳng, ngồi nghiêm chỉnh, "Lão đại, thật ra thì, thương thế của anh còn rất đúng lúc, vừa đúng lúc đem chuyện Tiểu An An trở về hoãn lại, qua năm nữa trở về không được sao? Hơn nữa. . . . . ." Anh thần thần bí bí tiến tới bên tai Nam Tịch Tuyệt nói, "Nghe Louis nói, Tô Nam cũng đã tới, dường như còn lấy cớ mẹ anh ta đến, em xem nhất định là tới cùng với anh giành Tiểu An An , anh còn không thừa cơ hội này. . . . . ."
Nam Tịch Tuyệt cắt đứt lời của Lục Nhược, "Cái gì Tiểu An An? Gọi đại tẩu!"
Lục Nhược trề miệng một cái, cuối cùng hận nhắm lại. Anh nghiêng đầu đi lau nước mắt phẫn hận, trong lòng Lục Nhược cuồng dã giận dữ hét: ĐN đại gia Nam Tịch Tuyệt!
Lục Nhược ở trong phòng bệnh ngồi một lúc rồi rời đi. Nam tịch tuyệt cơ bản cúp một ngày truyền nước nước, lúc gần tối rốt cuộc rút kim tiêm, cả một cánh tay anh cũng đã tê rần.
An Nhiên giúp anh xoa bóp chậm rãi , Nam Tịch Tuyệt khát vọng liếm liếm đôi môi, "Tiểu Nhiên."
"Uống nước?" An Nhiên hỏi.
Nam Tịch Tuyệt lắc đầu một cái, phát hiện An Nhiên cũng không phải rất vui vẻ, liền chuyển đổi đề tài, "Buổi tối đừng ở chỗ này canh chừng, Lâm Lâm còn không biết em đã đến rồi, em đi thăm con gái đi."
An Nhiên đem tay áo anh buông xuống, từ bên giường trên cái băng ngồi đứng lên, nhỏ giọng nói: "Em mới vừa rồi hỏi bác sỹ, anh chừng nào thì có thể tốt. Muốn ba tháng, nửa năm sau còn phải lấy đi thép tấm bên trong, còn phải giải phẫu lần nữa, sẽ lưu sẹo rất dài . . . . . ."
Thân thể Nam Tịch T