
hiểu chuyện đáng yêu, nên cho tới nay cùng theo cô chống đỡ, cô nhìn con gái từng ngày lớn lên, trong lòng không nói ra được tư vị gì, hơn nữa lúc cô bé ở trong ngực mình nũng nịu, lòng càng thêm một tia mềm yếu.
Lâm Lâm giãy dụa ở trong ngực Nam Tịch Tuyệt tìm tư thế thoải mái nhất, cô bé không yên tâm giơ tay nhỏ bắt lấy quần áo của An Nhiên, “Mẹ không được đi.”
“Không đi.” An Nhiên đồng ý, cũng có một chút cười khổ, bị cô bé nắm như vậy, hai người căn bản đứng bất động không bước đi được.
Nam Tịch Tuyệt nắm lấy tay An Nhiên, “Ba dắt tay mẹ, sẽ không sợ mẹ đi, Lâm Lâm có chịu không?”
Lâm Lâm cúi đầu nhìn, An Nhiên không dám tránh đi, mặc cho năm ngón tay của Nam Tịch Tuyệt đan xen vào các ngón tay cô, đan xen thật chặt.
Lâm Lâm cũng không nói mình muốn ăn cái gì, Nam Tịch Tuyệt liền đưa họ đến khu vui chơi lớn nhất trong trung tâm thành phố. Bên trong có nhiều trò chơi, còn có nhiều quán thức ăn cho trẻ con.
Lâm Lâm ăn no bụng căng lên, An Nhiên không yên tâm xoa xoa bụng cho cô bé, “Ăn nhiều bụng căng vậy sẽ khó chịu trong người.”
An Lâm Lâm ợ lên một tiếng, cô bé bướng bỉnh uốn éo thân thể đi sang bên cạnh cầm các đồ chơi, quay lại nhìn An Nhiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện một loại vẻ mặt nghiêm túc, cuối cùng bò lên trên đùi An Nhiên, không chịu xuống.
Nam Tịch Tuyệt ngồi đối diện nhìn họ, cầm đồ chơi nhỏ ở trước mắt lên lắc trêu chọc bé, “Cơm nước xong đi chơi một lát.”
An Lâm Lâm phồng má lên, trịnh trọng lắc đầu một cái.
An Nhiên dùng ngón tay dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại của bé, “Đi xuống chơi một lát đi, cẩn thận tiêu hóa không tốt. Mẹ ở đây nhìn con, sẽ không đi.”
An Lâm Lâm vẻ mặt dao động.
Sau một lát, An Lâm Lâm từ trên đùi mẹ của cô bé trèo xuống, cẩn thận mỗi bước đi, chạy đi chơi.
An Nhiên nhìn đồ ăn của Lâm Lâm còn dư lại cũng không ăn lấy một miếng. Nam Tịch Tuyệt gọi đầy một bàn ăn, một nửa là Lâm Lâm muốn ăn, một nửa là anh căn cứ vào sở thích của cô mà gọi.
Chỉ còn lại hai người bọn họ ngồi đó, không khí liền trầm xuống.
An Nhiên lấy trên bàn ăn một khối bánh ngọt cắn một miếng, thở dài, “Anh nói đi, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Cùng anh về nhà.
Trong thâm tâm anh chính là tới đây đưa An Nhiên trở về, để cho cô ở bên cạnh mình. Nhưng là, anh thế nào cũng không mở miệng được? Không nói đem cô một mình ở lại nơi này nhiều năm như vậy, chỉ một mình nuôi dưỡng Lâm Lâm, anh đã cảm thấy ở trước mặt cô đã không ngóc đầu lên được. Anh không nghĩ tới cô vì mình sanh dưỡng con cái, chỉ vì khi đó cô còn quá nhỏ, nhưng do anh không phụ trách mà bị trường đuổi học, một mình cô nuôi nấng con gái lớn như vậy.
Thật ra anh đối với Tô Nam rất cảm kích, dù sao nếu không có anh ta chăm sóc, An Nhiên bây giờ chắc sẽ khó khăn hơn. Nhưng vừa nghĩ tới An Nhiên có thể động lòng với Tô Nam, thậm chí, hai người còn kết hôn vợ chồng hợp pháp, để cho anh cảm thấy khó chịu ở trong lòng.
Nam Tịch Tuyệt đốt một điếu thuốc, mãnh liệt hút vài hơi, chậm chạp nói: “Trong nhà ở bên kia xảy ra chút chuyện, anh phải ở lại, cho nên không kịp trở lại đón em… Là anh đánh giá cao năng lực của mình, mãi cho đến năm ngoái, bang T mới dần dần ổn định lại, anh mới có thể trở về.”
Giải thích của anh đơn giản như thế, An Nhiên cười lạnh một tiếng, đưa người qua cũng muốn cầm điếu thuốc, bị Nam Tịch Tuyệt đè tay xuống, “Đừng như vậy, hút thuốc có hại cho thân thể.” Anh nói xong đem điếu thuốc của mình dập đi.
An Nhiên rút tay của mình về, “Có bao nhiêu chuyện tính, để cho anh thời gian một cuộc điện thoại cùng tin nhắn đều không có?”
Nam Tịch Tuyệt nói không ra lời.
An Nhiên tức khi thấy anh không lên tiếng, cầm đồ đứng lên muốn đi, suy nghĩ một chút, lại lần nữa ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, “Không để cho em trở về, vì suy nghĩ đến an toàn của em đúng không?”
Nam Tịch Tuyệt gật đầu một cái.
An Nhiên siết chặt quai đeo balo của Lâm Lâm, “Anh lúc nào thì biết em có con với anh?”
Nam Tịch Tuyệt khô cằn nói, “Năm ngoái.”
An Nhiên cười cười mà tự giễu, “Mấy năm này anh không mở MSN ư, không xem qua điện thoại di động của anh sao? Không có nhận được tin tức em gửi cho anh?... Dạm anh rất bận, em đây hiểu. Anh vẫn luôn vội, rất nhiều hội nghị, công việc…”
Bởi vì anh từ nhỏ đều như vậy, lúc cô là học sinh thì anh đã bắt đầu sự nghiệp, anh luôn lao vào công việc bận rộn như vậy, cô nhân nhượng anh luôn không có thời gian dành cho cô. Một ít chuyện có thể hiểu, không có nghĩa là có thể tiếp nhận. An Nhiên tự nhận cô đối với anh đã bước đi quá nhiều.
Ở thành phố Y này học nửa năm, có lúc anh ở ngay trong thành phố cũng không có thời gian đi tìm cô, vẫn là cô đi tìm anh, quấn chặt lấy anh, kéo anh trở về phòng ngủ với cô. Không yêu cầu lãng mạn, hoa hồng, xem phim hay đi dạo phố, cô luôn yêu cầu trực tiếp nhất, thực tế nhất chính là thân thể kết hợp, điều này có thể thỏa mãn nhu cầu đơn giản nhất của cô.
“Mấy năm nay anh có đi thăm dì Anh không?” An Nhiên mở miệng hỏi.
Nam Tịch Tuyệt chán nản, “Anh tới tìm em trước rồi khi trở về mới qua thăm.”
“Chuyện bên kia, rất nguy hiểm sao?” An Nhiên mấy năm nay c